Mẹ nó! Tiểu Mã thầm mắng một tiếng, vận chuyển cương khí, vung lên Toái Hồn Trượng nện xuống một gậy, đem nữ quỷ đập thành một mảng sương khói, trong lòng vui sướng. Lại nghe thấy Tứ Bảo hô:
“Cậu giết nó làm gì, cậu giết được hết sao, thủ trận là được rồi!”
Tiểu Mã muốn mở miệng giải thích, đột nhiên nghĩ đến mình không thể nói chuyện, vội vàng ngậm chặt miệng, thấy một lão quỷ trên mặt nếp nhăn như hoa cúc ở trước mặt mình lúc ẩn lúc hiện, cũng chỉ có ở trong lòng đem tổ tông tám đời của nó fuck hết, không dám động thủ lần nữa.
Diệp Thiếu Dương bên kia, bởi vì đám người Tứ Bảo hấp dẫn lượng lớn quỷ ảnh đi qua, thoải mái hơn rất nhiều, một sợi Câu Hồn Tác múa lên trên không, đem Đâu Suất Bát Quái Tiên vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn, chỉ chốc lát thời gian đã dọn xong toàn bộ quỷ ảnh, cũng không chậm trễ, hướng Tử Nguyệt lao vút tới.
Tử Nguyệt quát một tiếng lanh lảnh, trường bào rút đi, bày ra một thân thể thon dài xinh đẹp, làn da bóng loáng non mềm, hơn xa nữ tử bình thường.
Hành vi này quả thật đã làm Diệp Thiếu Dương kinh ngạc ngây ra.
Đây là muốn làm gì, cưỡng hiếp mình?
Đột nhiên, làn da toàn thân Tử Nguyệt vỡ ra, máu tươi tràn ra, một thân thể xinh đẹp, nháy mắt biến thành be bét máu thịt, sau đó từ vị trí xương sườn bắt đầu có thịt rơi xuống.
“Diệp thiên sư, ngươi nhìn đi, đây là tình huống ta ngày đó chịu hình đấy, ha ha ha...” Khuôn mặt Tử Nguyệt biến đổi, xuất hiện một gương mặt thanh lệ, là chính bản thân cô.
Nhưng khuôn mặt này cũng nháy mắt nứt ra, môi cùng mí mắt lần lượt rơi xuống, lợi cùng hai tròng mắt tỏ ra đặc biệt lồi cùng thật lớn, nhìn qua đặc biệt khủng bố, tanh máu.
Loại khủng bố này không phải là hình tượng quỷ quái, mà là một người sống sờ sờ, từ mỹ nữ biến thành quái vật... Loại biến hóa thật lớn này, cho lòng người chấn động đặc biệt lớn.
Diệp Thiếu Dương cũng nhịn không được âm thầm thở dài một hơi, cất bước đi qua, muốn tốc chiến tốc thắng, đột nhiên cảm thấy cẳng chân căng lên, cúi đầu nhìn lại, là máu của Tử Nguyệt chảy đến dưới chân mình, từ trong vũng máu vươn ra một đôi tay, ôm lấy chân mình.
Tiếp theo vô số bóng người từ trong vũng máu bò ra, mỗi người đều là Tử Nguyệt, Diệp Thiếu Dương nháy mắt đã hiểu, những thứ này đều là thịt từ trên thân cô rơi xuống biến thành.
Đối phó những quỷ tướng khoảng cách gần này, tác dụng của Câu Hồn Tác không lớn, Diệp Thiếu Dương đem Câu Hồn Tác cắm về trong đai lưng, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, một đường chém qua.
Thịt trên người Tử Nguyệt không ngừng rơi xuống, bị máu mang theo, hướng Diệp Thiếu Dương ập tới.
“Một ngàn lẻ tám đao, khanh khách... Mỗi một đao đều thống khổ, mỗi một đao đều là một ta, Diệp Thiên sư, ta là vì ai mà chết, ta là vì ai chịu đao!”
Tử Nguyệt kêu khóc, từ trên đất nhặt lên áo bào đỏ của mình, dùng sức ném ra, hóa thành một tấm lưới khổng lồ màu máu, nhằm Diệp Thiếu Dương bay tới.
Diệp Thiếu Dương lập tức bứt ra tránh né, nhưng lại một đôi tay từ trong vũng máu bắt lấy chân mình, cúi đầu một kiếm chặt đứt tay quỷ, vừa ngẩng đầu, tấm lưới máu đã hạ xuống.
“Hỏng rồi!” Diệp Thiếu Dương chỉ phun ra hai chữ này, thân thể lập tức bị tấm lưới máu bao trùm.
“Thiếu Dương!” Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như cùng nhau kinh hoảng kêu lên, nhịn không được hướng về con đường u linh chạy qua khứ.
Lão Quách lập tức tiến lên ngăn lại hai người: “Các cô đi chịu chết sao? Tin tưởng Thiếu Dương, không có việc gì!”
Hai người sóng vai đứng ở ngoài trận, nhìn về phía tấm lưới máu hạ xuống, khẩn trương sắp không đứng vững. Các cô không nghi ngờ thực lực của Diệp Thiếu Dương chút nào, nhưng chuyện lần trước Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa chết, làm các cô vừa nghĩ tới thôi đã tràn ngập lo lắng, hơn nữa ngay cả nơi chốn cũng vẫn tương tự...
Không biết từ khi nào, tay hai người nắm lấy nhau, siết chặt.
Sau khi tấm lưới máu hạ xuống, lập tức buộc chặt, Diệp Thiếu Dương cảm thấy hít thở không thông một phen, bên tai không ngừng quanh quẩn tiếng Tử Nguyệt cười quái dị: “Khanh khách, khanh khách...”
“Đừng gọi ta là anh, ta nên gọi ngươi là dì.”
Diệp Thiếu Dương niệm một lần “Phong Sinh Chú (chú vui vẻ)”, khí hoá cương phong, trong nháy mắt đem tấm lưới máu chống lên, phình tựa như một cái nhà bạt.
Trước mắt một mảng bóng tối, Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ mở ra thiên nhãn, nhìn trộm ra ngoài, chỉ thấy vô số quỷ ảnh từ trong vũng máu trên mặt đất toát ra, khung xương hồn thân của Tử Nguyệt cũng kẹp ở trong, trong nháy mắt đã đánh tới.
“Thiên minh địa thanh, tru diệt hồn tâm!”
Diệp Thiếu Dương tay trái tạo thành pháp quyết, ở trên thân Thất Tinh Long Tuyền Kiếm dùng sức bôi, vung kiếm trên không, đẩy ra một con đường máu, hướng thẳng hồn thân của Tử Nguyệt.
Một bức tường máu đột nhiên đột ngột từ mặt đất mọc lên, ngăn cản đường đi. Diệp Thiếu Dương dùng kiếm chém nát tường máu, đang muốn tìm kiếm bóng người Tử Nguyệt.
“Nơi này thì sao.” Một thanh âm từ sau đầu truyền đến, Diệp Thiếu Dương đột nhiên quay đầu, một bộ khung xương từ trong bức tường máu thò ra, hai tay cầm mũi kiếm, lập tức bị linh lực gây thương tích, xương xuất hiện khe nứt.
Đây là muốn làm gì, tự sát sao?
Không đợi Diệp Thiếu Dương nhìn rõ, tường máu đột nhiên co rút lại, hóa thành một người máu, có thể thấy trong đó giấu khuôn mặt Tử Nguyệt, cúi người bao lấy toàn thân Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nháy mắt hiểu, đây là muốn hy sinh cốt tướng để vây khốn mình, đáng tiếc lĩnh ngộ có chút muộn, đôi tay bị huyết tướng kia bắt lấy, quỷ lực phóng thích, làm mình không thể vận lên cương khí.
“Diệp thiên sư...” Đỉnh đầu truyền đến một tiếng kêu gọi xấu hổ, Diệp Thiếu Dương đột nhiên ngẩng đầu, một bóng hình xinh đẹp hư vô hướng mình bay xuống, tóc dài đột nhiên sinh trưởng, bò đến trên mặt mình, vươn vào trong tai mắt mũi miệng, tham lam hấp thu cương khí.
Cốt tướng, huyết tướng, hồn tướng, nhất ma tam sinh tướng!
Trong lòng Diệp Thiếu Dương kinh hãi, đây chính là quỷ thuật cực kỳ khó lường!
“Còn chưa hết.” Một thanh âm nỉ non ở bên tai, đột nhiên hai chân căng thẳng, lại một bóng người kẹp ở giữa trồi lên.
Mắt của Diệp Thiếu Dương bị tóc quỷ tiến vào chống, muốn không nhìn cũng không được, chỉ thấy là một đống thịt nát tạo thành thân thể, mơ hồ có hình tượng Tử Nguyệt, hướng mình dán tới.
Nhục tướng!
Nhất ma tứ sinh tướng!
“Khanh khách, khanh khách...” Thanh âm Tử Nguyệt quanh quẩn ở bên tai, Diệp Thiếu Dương lại cảm thấy cách mình càng lúc càng xa...
“Không ổn!” Tứ Bảo phát giác nguy cơ của Diệp Thiếu Dương, ngẩng đầu nhìn, dương khí trong kim văn bình bát cũng đã hấp thu không sai biệt lắm, vội vàng niệm chú thu hồi, tay phải nâng đáy, miệng hướng ra ngoài, tay trái cọ rách ngón tay, ở cái đáy không ngừng vẽ pháp văn, quát to một tiếng “Phá!”
Dương khí hội hợp thần lực của Âm dương độ kiếp trận, hóa thành mấy trăm luồng linh quang lan ra bốn phía, vừa vặn đem kết giới của con đường u linh triệt để đánh vỡ, oán khí tích lũy ba mươi năm, một bộ phận bị linh quang tận diệt, một bộ phận tản mát ra, tản ra ở trong không khí.
Xa xa đám người Tạ Vũ Tình chỉ cảm thấy đến một làn gió âm lạnh từ trên người thổi qua, nhịn không được run lẩy bẩy.
“Trận phá rồi...” Lão Quách thở phào một cái, hướng trên đường u linh nhìn lại:
Vô số quỷ ảnh kia vẫn đang quỷ tướng chồng chất, đe doạ đối tượng của mình, có một số bạn trẻ đã sớm không chống đỡ được, có người theo bản năng quay đầu chạy ra ngoài, có người trực tiếp ngất đi, còn có người hét rầm lên.
Nhưng tất cả đã không đáng lo nữa, lão Quách hướng Chanh Tử nháy mắt, cùng nhau tiến vào trong trận, đem những người bị ngất kia kéo ra.
“Cái đệch!” Tứ Bảo hét lớn một tiếng, tay nâng kim văn bình bát, hướng mấy quỷ ảnh trước mặt soi tới, nhất thời hóa thành làn khói, sau đó hướng “Nhà bạt” do tấm lưới máu bố trí thành lao tới.