“Ào ào ào!” Mấy đạo kiếm quang bay lên, đem mấy quỷ ảnh trước mặt chém nát, Nhuế Lãnh Ngọc lần đầu tiên ở trong thực chiến vận dụng Tùng Văn Cổ Định Kiếm, cảm giác rất tốt, sau khi dọn sạch quỷ ảnh chung quanh, cũng lao tới.
Qua Qua rút ra quỷ đao lúc trước từ trong tay âm khôi tướng quân lấy được, lấy tu vi thúc giục, biến thành một cây trường đao đen như mực so với bản thân còn dài hơn một nửa, chém sắt như chém bùn đem mấy quỷ ảnh bên người chém nát, hô to một tiếng: “Lão đại, tiểu đệ đến đây!”
Cũng hướng tấm lưới máu bên kia lao đi.
So với những người này tiêu sái, Tiểu Mã động tác vụng về nhất, cũng bạo lực nhất, cậu ta không biết bất cứ pháp thuật nào, chỉ có thể vung lên Toái Hồn Trượng, nhằm những quỷ ảnh kia nện xuống từng phát một. Có quỷ ảnh bám lên trên lưng cậu ta, ý đồ hút máu, cắn một phát, hú lên quái dị bỏ chạy, Tiểu Mã cũng không biết sao lại thế, vừa chửi ầm lên, vừa tiếp tục giết quỷ, trong lòng thống khoái, đem quỷ giết xong rồi, cũng hướng tấm lưới máu chạy đi, trong miệng kêu to: “Tôi đến đây, chừa chút cho tôi nhé!”
Bên ngoài những người chưa hôn mê kia —— chủ yếu là cảnh sát, ai cũng trợn mắt há hốc mồm xem chiến đấu xảy ra trên con đường u linh, thế giới quan triệt để bị đảo điên.
Nhuế Lãnh Ngọc là người đầu tiên lao tới trước mặt, tay nâng kiếm hạ, một đạo linh khí cắt về phía tấm lưới máu, lại không chút sứt mẻ.
Tứ Bảo và Qua Qua cũng chạy tới, đều dùng pháp khí công kích, trên tấm lưới máu kia nháy mắt lan tràn lên một tầng máu đen, bất cứ pháp khí nào đánh lên trên, cũng không thể nào tạo ra hiệu quả.
Mấy người có chút há hốc mồm, tiếp theo đều tự tiếp tục vung pháp khí, không ngừng đánh tấm lưới máu...
“Này, tiểu thú à...” Một thanh âm đem ý thức Diệp Thiếu Dương kéo về một ít, giống như rơi vào trong mơ, ở trong thần thức thấy được Trần Lộ hướng mình cười.
“Tôi sắp chết rồi, chị còn cười!” Diệp Thiếu Dương giận dữ.
“Đại tẩu cứu cậu nha, nhưng có điều kiện, chú không được đưa chị đi âm ty.”
Diệp Thiếu Dương tức giận đến mức mắt trợn trắng, cũng lúc này rồi, còn bàn bạc điều kiện với tôi?
“Chị có cứu hay không, tôi nếu chết thành quỷ cũng không tha cho chị!”
Trần Lộ tức giận hừ một tiếng, lại không thể mắt thấy Diệp Thiếu Dương chết, từ trong Âm Dương Kính đi ra, hóa thành một đạo quỷ lực, hướng mặt Diệp Thiếu Dương phóng đi.
Tử Nguyệt vốn tưởng khóa cứng Diệp Thiếu Dương, mọi sự đại cát, nào ngờ tới Trần Lộ tồn tại, khi phục hồi tinh thần lại đã muộn ——
Trần Lộ tuy tu vi không sâu, nhưng một đòn tích tụ lực lượng, hơn nữa mục tiêu rõ ràng, đem tóc quỷ đâm vào trong mắt mũi miệng Diệp Thiếu Dương đều chặt đứt, lại lùi về đến trong Âm Dương Kính.
Tóc quỷ không hề hấp thụ cương khí, thần trí Diệp Thiếu Dương tỉnh táo, tương đương được thở một hơi, vận cương khí, bộc phát ra, đem tứ ** tướng nháy mắt đánh văng ra, cả người cảm giác tốt hơn nhiều, trường kiếm quét ngang, lấy một địch bốn, bắt đầu đánh.
“Rẹt!”
Ở dưới đám người Nhuế Lãnh Ngọc điên cuồng công kích, cộng thêm Tử Nguyệt phân tâm, tấm lưới máu rốt cuộc bị Tùng Văn Cổ Định Kiếm chém rách ra một khe hở.
Diệp Thiếu Dương nhìn vào trong, nhất thời trợn mắt há hốc mồm:
Diệp Thiếu Dương tay cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, cùng một quỷ ảnh, một bộ khung xương, một người máu, còn có một đống thịt nát đang chiến đấu hăng say.
Vừa rồi, Tử Nguyệt mượn oán khí của con đường u linh, tập kết tiến công, lại thêm Diệp Thiếu Dương nhất thời không phát hiện, mới bị “Nhất ma tứ sinh tướng” vây khốn, hầu như bị ép vào tuyệt cảnh.
Ở nháy mắt Tứ Bảo dùng Âm dương độ kiếp trận phá vỡ kết giới con đường u linh, tu vi Tử Nguyệt nháy mắt giảm hẳn, Diệp Thiếu Dương lấy một địch bốn, cũng không rơi vào thế yếu, hình thành giằng co.
“Thần kiếm ngự linh, phong lôi đồng hành!” Nhuế Lãnh Ngọc niệm ra chú ngữ, Tùng Văn Cổ Định Kiếm trong tay kéo theo tiếng gió ánh chớp, nhằm huyết tướng của Tử Nguyệt bổ xuống.
Hét thảm một tiếng, huyết tướng ngã, nháy mắt hòa tan.
Nhuế Lãnh Ngọc lao tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, cùng hắn hợp sức phá địch.
“Cô học rất nhanh đấy.” Lúc khẩn trương, Diệp Thiếu Dương còn không quên nói đùa.
Nhuế Lãnh Ngọc trường kiếm ngăn địch, lạnh lùng nói: “Hai cô nương kia, có phải thích anh hay không?”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, phát hiện Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như tay nắm tay đứng ở ven đường, khẩn trương nhìn mình.
“Cái này... Sao đột nhiên hỏi cái này?” Diệp Thiếu Dương phi thường tò mò: “Hơn nữa lúc này không thích hợp nhỉ?”
“Chính là muốn hỏi ngay bây giờ, về sau tôi cũng không hỏi nữa, muốn ăn đòn!” Nhuế Lãnh Ngọc một cước đem hắn đạp bay, không phải đánh hắn, mà là vừa rồi Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn người mất tập trung, cốt tướng kia đột nhiên tập kích, mắt thấy sắp đánh trúng hắn.
Sau khi đạp văng hắn, Nhuế Lãnh Ngọc một kiếm chặt đứt hai cánh tay của cốt tướng.
Diệp Thiếu Dương xoa xoa mông, oán giận nhìn cô một cái, lại không thể không dán lên, sóng vai chiến đấu cùng cô.
Đám người Tứ Bảo vừa lao tới, hồn tướng của Tử Nguyệt đột nhiên hướng phía sau bay lên, hai tay liên tục chỉ mặt đất, vũng máu lại có vô số quỷ ảnh đứng lên, đem bọn họ bao vây nhiều tầng.
Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc cùng nhau động thủ, chỉ thấy một đạo màu xanh, một đạo màu đồng cổ, một đạo cả vú lấp miệng em, một đạo hàn quang lạnh lùng, hai đạo kiếm khí tung bay cao thấp, phối hợp cực kỳ ăn ý, đem quỷ ảnh không ngừng thanh trừ, cùng nhau hướng hồn tướng của Tử Nguyệt chạy đi, đem cô ta ép mãi đến trên một khoảng đất trống cuối con đường u linh.
“Dì à, ngươi có thể đầu hàng rồi.” Diệp Thiếu Dương nâng bảo kiếm, hướng Tử Nguyệt cười nói.
Mất đi oán khí cường đại của con đường u linh chống đỡ, cô cũng chỉ là một tồn tại so với quỷ thủ mạnh hơn mấy lần, đơn đả độc đấu, Diệp Thiếu Dương tự nhận đánh không lại Tu La quỷ mẫu loại lệ quỷ cấp biến thái đó, nhưng đối phó Tử Nguyệt, hắn có nắm chắc.
“Ngươi thật sự cho rằng ta đã thua sao?”
Tử Nguyệt cười dữ tợn, thân thể đột nhiên hạ xuống, nằm úp sấp ở trên mặt đất, miệng mở ra, nứt mãi đến cằm, phun ra một cái đầu lưỡi quỷ thật dài, liếm về phía mặt đất.
Đây là muốn làm gì?
Diệp Thiếu Dương ngược lại giật mình.
Đầu lưỡi liếm qua, lưu lại ở trên mặt đất một vũng máu quỷ, rót vào bùn đất, toát ra quỷ khí xèo xèo, bùn đất thế mà lại bị ăn mòn.
Tử Nguyệt liếm nhanh, sau vài phát, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to.
Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, trường kiếm bay qua, trong miệng kêu to: “Mau, ả muốn đánh vỡ cổ mộ, thả ra đồng giáp thi!”
Tử Nguyệt cùng lúc liếm đất, nâng lên tay phải, chỉ về phía Diệp Thiếu Dương, trong tay áo bay ra một khuôn mặt quỷ thật lớn, vô hình vô tướng, hướng Diệp Thiếu Dương bay tới.
Một khi tiếp xúc, Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu, mặt quỷ này hiển nhiên so với mấy quỷ tướng kia của lúc trước khó đối phó hơn nhiều, lập tức dùng ra sát chiêu, ở dưới sự trợ giúp của Nhuế Lãnh Ngọc, dùng không đến mười giây đem mặt quỷ thu thập, ngẩng đầu nhìn qua.
Tử Nguyệt đã treo ở giữa không trung, trong một cái hố đất dưới người có một vật hình người bò ra.
Toàn thân mặc giáp, ngay cả khuôn mặt cũng hoàn toàn che phủ, chỉ lộ ra hai con mắt đục ngầu, tay cầm trường mâu, toàn thân tản mát ra thi khí cường đại.
Quả nhiên là đồng giáp thi!
Diệp Thiếu Dương không khỏi trở nên hối hận, mình vẫn đã sơ ý, đã quên Tử Nguyệt có thể chó cùng rứt giậu, thả ra đồng giáp thi...
Đáng tiếc mình bên này hoàn toàn chưa chuẩn bị tốt, diêm tinh còn chưa kịp dùng, nếu đồng giáp thi này đi ra, vậy phiền toái sẽ rất lớn.
“Thất thần làm gì, lên đi!” Nhuế Lãnh Ngọc trường kiếm xông lên: “Tôi đối phó Tử Nguyệt, anh tới xử lý đồng giáp thi! Đâm vào mắt nó!”
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua đồng giáp thi bò lên, rút ra Câu Hồn Tác, vung tới.