Lần này, vốn định trói chặt đồng giáp thi, kết quả vật này khỏe vô cùng, vung tay cản, liền đem Câu Hồn Tác bắn trở về, ngược lại chấn động tới mức cánh tay Diệp Thiếu Dương phát tê.
“Móa, khỏe như trâu vậy!”
Diệp Thiếu Dương lấy tinh thần, vung Câu Hồn Tác, không ngừng công kích đồng giáp thi, nhưng không cứng đối cứng nữa, mà là lợi dụng tính dẻo dai của Câu Hồn Tác, vừa đánh vừa di chuyển với đồng giáp thi, không ngừng đánh vào các khớp của nó.
Một chiêu này rất có hiệu quả, sau mấy hiệp, rốt cuộc đem đồng giáp thi đánh ngã xuống đất.
Câu Hồn Tác giống như giòi trong xương, lập tức đem nó quấn quanh.
“Ngao...” Đồng giáp thi ngửa mặt lên trời thét dài, đôi tay dùng sức, đem Câu Hồn Tác giãy giụa vang lên kẽo kẹt, lại không có sức giãy thoát.
Đối với độ bền của Câu Hồn Tác, Diệp Thiếu Dương là yên tâm, chỉ cần có thể trói được, đừng nói là đồng giáp thi bình thường, cho dù là đồng giáp thi vương đến, cũng đừng hòng giật đứt Câu Hồn Tác, đương nhiên, muốn dùng Câu Hồn Tác trói đồng giáp thi vương, cũng khó không khác gì lên trời.
“Kết thúc rồi, tiểu tử.” Diệp Thiếu Dương tới bên cạnh đồng giáp thi, tay cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, một kiếm đâm vào mắt trái, ở trong óc dùng sức quấy.
Đồng giáp thi giống như lên cơn ngứa điên dại, toàn thân run rẩy hẳn lên.
“Cẩn thận!” Tứ Bảo phát ra tiếng nhắc nhở.
Hầu như ở trong cùng một thời điểm, Diệp Thiếu Dương cảm nhận được sau đầu nổi gió, thấy tránh không thoát, đột nhiên xoay người, tay cầm đồng giáp thi cản.
Một đôi tay vừa lúc đâm vào đôi mắt đồng giáp thi, máu tươi bắn vọt ra, đồng giáp thi vốn đang còn một hơi, bị đâm một phát như vậy trực tiếp xong đời.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn rõ, trước mặt là một con đồng giáp thi khác.
“Quân pháp bất vị thân, cảm tạ nha huynh đệ.” Diệp Thiếu Dương nhấc Câu Hồn Tác, tiếp tục dùng biện pháp cũ bắt đầu vừa đánh vừa di chuyển, liếc qua cái hang trên mặt đất kia, con đồng giáp thi thứ ba vừa thò ra cái đầu, vì thế vội vàng gọi đám người Tứ Bảo đi qua xử lý.
Đồng giáp thi này khó đối phó bao nhiêu, mình đã kiến thức, nếu lại có thêm mấy con nữa, thế nào cũng phải diệt đoàn.
Tứ Bảo chạy vội tới, thừa dịp đồng giáp thi còn chưa bò lên, lấy ra một chuỗi Phật châu, đeo ở trên cổ đồng giáp thi, lấy ngón tay ở trên mặt nó vẽ vài nét bút, niệm một lần chú ngữ, Phật châu sáng lên, đem đồng giáp thi cố định.
Phía dưới rõ ràng còn có đồng giáp thi, ý đồ bò ra, nhưng bị con quỷ xui xẻo này kẹp ở cửa hang, chỉ có thể từng chút một húc lên trên.
“Mau mau, Qua Qua.” Tứ Bảo đem Qua Qua gọi tới, nhìn xuống bên dưới, Qua Qua nhất thời hiểu, giơ lên quỷ đao, hướng cái đầu của đồng giáp thi kia cho một đao, kết quả “Keng” một tiếng, bản thân bị dội về.
Qua Qua đau lòng vuốt lưỡi dao, thấy không làm sao mới yên lòng, nhìn về phía đồng giáp thi bị cố định kia, trên mũ giáp bị chém ra một vết rách.
“Tiếp!” Tứ Bảo nói: “Đem nó đánh bật về.”
“Không được không được, đầu vật này quá cứng, đem nó đánh trở về, đao của ta cũng phải quằn.”
“Để ta tới!” Tiểu Mã chạy tới, vung lên Toái Hồn Trượng, hướng đầu của đồng giáp thi dùng sức nện xuống.
Vốn đồng giáp thi bị đồng bạn phía dưới cứng rắn đẩy lên vài phần, bị Tiểu Mã nện một gậy đập về, nhưng rất nhanh lại bị đẩy lên.
Tiểu Mã lại nện xuống một gậy, kết quả lại bị đẩy lên.
“Ngoan ngoan, chơi vui quá, ha ha!” Tiểu Mã cũng không biết mệt, cứ như vậy không ngừng đập, cùng đồng giáp thi phía dưới ngươi lên ta xuống bắt đầu giằng co, vì thế, đồng giáp thi bị kẹt này xui xẻo, dù là đỉnh đầu có mũ giáp thật dày, bị Tiểu Mã nện mạnh xuống một chập, cũng không chịu đựng được, rốt cuộc vỡ ra.
Toái Hồn Trượng nện ở trên đầu, hai lần thôi đã đập nát nhừ.
“Móa!” Tứ Bảo nhìn thoáng qua, không đành lòng nhìn thẳng.
Qua Qua ghé vào một bên, mở to mắt nhìn ngạc nhiên, hướng Tiểu Mã cười hắc hắc: “Vẫn là Mã thiên sư trâu bò, dùng phương thức này giết cương thi, thật sự là cổ kim không có.”
Tiểu Mã vận động một phen, cũng mệt thở hồng hộc, nghỉ ngơi một chút còn muốn đập, Tứ Bảo giữ chặt cậu ta: “Được rồi được rồi, cậu đập nữa sẽ đem Phật châu của tôi đập nát, cậu bám trụ nó trước, đừng để thứ phía dưới đem nó đẩy lên.”
“Tôi phải làm như thế nào?”
“Tôi kệ cậu.” Tứ Bảo quay đầu nhìn một chút, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc đang vây công Tử Nguyệt, trong thời gian ngắn không có vấn đề, vì thế hướng phía đầu đường chạy vài bước, hướng lão Quách hô: “Bộ trưởng hậu cần, mau dùng diêm tinh hòa vào nước!”
Lão Quách vừa nghe, vội vàng đem Chanh Tử gọi tới trước mặt, cùng nhau bận rộn hẳn lên.
Tứ Bảo quay đầu nhìn lại, tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống:
Tiểu Mã thế mà lại cưỡi ở trên cổ đồng giáp thi, tứ chi không chạm đất, dựa vào thể trọng cường đại của mình ép xuống, đồng giáp thi phía dưới không ngừng đẩy, tạo thành thi thể không đầu kia đẩy đẩy, bộ dáng Tiểu Mã nhìn qua giống như cưỡi ngựa, cực kỳ buồn cười.
“Tiểu Mã cưỡi ngựa (Tiểu mã kỵ mã), một câu sau đối thế nào?” Lâm Tam Sinh không biết từ đâu toát ra, nói.
Tứ Bảo cũng nổi hứng, nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: “Lão Quách cõng nồi?”
“Không đủ tinh tế, trong câu này của tôi, có ba chữ ‘Mã’, cũng coi như tuyệt đối.”
“Qua Qua ăn dưa?”
Tứ Bảo liên tục đối vài câu, Lâm Tam Sinh chỉ nói không tinh tế, Qua Qua cũng nổi hứng, hòa theo cùng nhau đối.
“Mấy người các cậu!” Diệp Thiếu Dương tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu: “Lão tử ở đây giết quỷ, mấy người ở đó đối câu đối?”
Nhuế Lãnh Ngọc một kiếm đem Tử Nguyệt bức lui, lạnh lùng nói: “Đừng nhiều lời, thượng phù!”
Vì thế Nhuế Lãnh Ngọc chủ công, yểm hộ Diệp Thiếu Dương, tìm cơ hội, không ngừng ở trên người Tử Nguyệt dán lên thần phù, đây cũng là phương án bọn họ sớm đã thiết kế: dùng Lục Giáp Bí Chúc, triệt để đánh bại Tử Nguyệt.
Tử Nguyệt cũng cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, nhưng một mặt phải ứng phó Nhuế Lãnh Ngọc công kích, hơn nữa thần phù một khi dán đến trên người, căn bản là không thể xuống tay, vài lần thử kéo xuống đều thất bại.
“Không sai biệt lắm.” Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, chưa dán tấm thứ tư, lui đến một bên, hai tay kết thành thủ ấn đầu của Lục Giáp Bí Chúc: Đại Bằng Kim Sí Vương Ấn.
Nhuế Lãnh Ngọc lập tức lui đến một bên, cùng Diệp Thiếu Dương hoàn toàn đồng bộ, sau khi kết thành ấn pháp thứ nhất, hai người đồng thanh hô lên chân ngôn thứ nhất: “Lâm!”
Tử Nguyệt vốn thấy hai người lui về phía sau, lập tức ép người lên, hướng Nhuế Lãnh Ngọc chộp tới, vừa bay đến trước mặt, thần phù chữ “Lâm” dán ở trên người đột nhiên sáng lên, phóng ra ánh vàng, nháy mắt đem cô bao vây, phát ra một đòn linh lực mạnh khủng bố.
“Oành!”
Ở dưới thần phù chữ Lâm bùng nổ, Tử Nguyệt kêu thảm một tiếng, ngã vật xuống đất, lại lập tức bò dậy, tóc tai bù xù bộ dáng nhìn qua cực kỳ dữ tợn đáng sợ, lại mang theo vài phần thống khổ.
Giờ khắc này, tâm linh Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc là tương thông, cùng nhau thi triển pháp thuật, thần niệm cũng có sự trao đổi kỳ diệu nào đó.
“Anh đau lòng?” Nhuế Lãnh Ngọc trong thần thức hỏi.
“Ặc? Chuyện liên quan cái chim à, tôi chẳng quen cô ta.” Diệp Thiếu Dương rất kinh ngạc.
“Hừ, anh không phải là dễ dàng nhìn thấy em gái thì mềm lòng sao?”
“Ặc... Cô nói lời này rốt cuộc ý tứ gì vậy?”
“Anh xem chiêu đi!”
Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nhìn, Tử Nguyệt đã lại lao tới.
Hai người vội vàng lại cùng nhau kết ra thủ ấn thứ hai: Đô Thiên Pháp Chủ Ấn, chủ chữ “Binh”.