Uống xong một ly nước chanh, tán gẫu linh tinh một hồi, hai người cùng nhau về phòng.
Lâm Tam Sinh vừa thấy bọn họ, lập tức nói: “Đã hoàn thành, hai vị đến xem.” Nói xong đưa tới một tờ giấy lớn.
Diệp Thiếu Dương tiếp nhận nhìn lướt qua, hoàn toàn ngây dại, chỉ thấy trên một tờ giấy a3 vẽ vô số đường nét, bị ngăn thành rất nhiều khung vuông nhỏ, tượng trưng từng gian mộ thất.
“Cổ mộ này... lớn như vậy?”
“Chính là như thế.” Lâm Tam Sinh nói: “Cổ mộ này, là Thái tổ năm đó xây đế lăng, vốn định dùng để hạ táng, sau bởi vì có Lưu Bá Ôn điểm hóa, báo cho biết Thạch Thành và Cương Thành long mạch đã đứt, không thích hợp làm đế lăng, mới ở nơi khác xây một cái khác, đế lăng xây dựng hơn phân nửa này bởi vậy để trống.
Về sau Kiến Văn Đế gặp nạn đến đây, Quách tướng quân liền lợi dụng không gian thật lớn của đế lăng để âm thầm tích trữ lương thảo, đúc binh khí, tính phản công thành Bắc Kinh, không ngờ sự tình bị Chu Lệ tặc tử phát giác.
Kiến Văn Đế cũng ở lúc này chết bệnh, Quách tướng quân biết đại thế đã mất, lại hết lòng tin theo lời quốc sư, ở trong mộ định ra âm trận, mang theo gia quyến cùng thủ hạ mặc giáp trụ tự sát, mưu toan hóa thân đồng giáp thi... Việc này tiểu sinh trước đó từng nói.”
Lâm Tam Sinh chỉ chỉ bản vẽ, nói: “Quách tướng quân vì phòng ngừa Chu Lệ đào mộ, ở trong mộ bố trí các loại cơ quan cấm chế, nhưng những cái này thật ra cũng không ngăn được quyết tâm của Chu Lệ, Chu Lệ chưa đào mộ, mà là gia cố phong ấn, nguyên nhân chỉ ở có quốc sư thăm dò ra người chết trong mộ đã thành đồng giáp thi, cực khó đối phó, không dám tùy tiện động thủ.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Nói như vậy, phía dưới có rất nhiều cơ quan, ngươi đều quen thuộc sao?”
Lâm Tam Sinh lắc lắc đầu: “Tiểu sinh là một quỷ hồn, có thể xuyên qua tường mộ, sẽ không kích hoạt cơ quan, lúc trước thay đổi cổ mộ là Quách tướng quân một tay xử lý, ta nào có biết, đến lúc đó còn cần các ngươi tự mình tra xét.”
Lâm Tam Sinh chỉ vào bản vẽ nói: “Mộ huyệt này ở phía trên long nhãn, ở trên long cơ còn có một mộ huyệt, nghe nói vốn là chuẩn bị cho hoàng hậu, Quách tướng trước khi chết, bảo quốc sư tiền triều bày trận phong ấn, sau này mân mê một phen, tám phần bên trong cũng có chôn người, ta lại không biết.”
“Ngươi ở dưới mấy trăm năm, chưa từng đi xem?” Diệp Thiếu Dương rất tò mò.
“Mộ huyệt đó có cấm chế của quốc sư, ta không phá nổi, hơn nữa luôn luôn bị Quách tướng quân áp chế, hành động cũng không tự do, chỉ hoạt động trong một gian mộ thất, tự nhiên không biết.”
Lâm Tam Sinh hướng bản vẽ giải thích một đường tiến vào như thế nào: “Chúng ta nếu từ đường thủy đi xuống, tiến vào chỉ là ngoại lăng, nơi đó là có không ít tướng sĩ bồi táng, hóa thành đồng giáp thi, nhưng số lượng không nhiều, mấu chốt ở chỗ sau khi tiến vào chủ mộ...”
Diệp Thiếu Dương cầm lấy bản vẽ, xem từng chút một, kết quả bản vẽ này bởi vì là bút lông vẽ, một ít chú giải bên trên cũng là chữ bút lông, căn bản thấy không rõ, nghĩ đến lúc đó dù sao Lâm Tam Sinh cũng cần đi cùng, bản thân hắn biết là được, cũng không hỏi quá chi tiết.
“Trong cổ mộ phi thường nguy hiểm.” Lâm Tam Sinh nói: “Chúng ta cần chuẩn bị sẵn sàng, bằng không rất khó đi ra.”
“Nói đúng lắm, lấy kinh nghiệm tôi gần mười năm trộm... Không đúng, thăm dò mộ, nguy hiểm là không sợ, tôi nói, phía dưới mộ đó có thứ gì tốt hay không?”
Diệp Thiếu Dương mắt trắng dã, quả nhiên miệng lưỡi trộm mộ tặc.
Lâm Tam Sinh nói: “Năm đó cổ mộ là kho vàng kiêm kho hàng của Quách tướng quân, năm đó Kiến Văn Đế từ trong cung mang ra vài thứ cũng giấu ở bên dưới, ngươi nói xem?”
“Ta kháo, phát tài rồi phát tài rồi, lần này thực phát tài rồi!” Tứ Bảo kích động đứng dậy, đi tới đi lui.
Diệp Thiếu Dương mặc kệ hắn, hỏi Lâm Tam Sinh: “Ta tái lại đã quên một vấn đề: phần mộ Kiến Văn Đế để họ Quách chiếm, bản thân hắn chôn nơi đâu?”
Lâm Tam Sinh lắc đầu: “Không biết, hắn chết ở trước Quách tướng quân, lúc ấy vì phòng ngừa Chu Lệ đào mộ, chưa chôn ở đế lăng, mà là bị Quách tướng quân bí mật an táng ở một chỗ, đây là tuyệt mật, ngay cả tiểu sinh cũng không biết.”
Diệp Thiếu Dương cũng không có tâm tư đi khảo chứng lịch sử, không hỏi nữa.
“Trong mộ có Âm Huyết Linh Chi hay không?” Tứ Bảo hỏi.
Lâm Tam Sinh nói: “Tiểu sinh không biết, lúc ấy tiểu sinh sau khi hồn phách vào mộ, chỉ ở trước khi Quách tướng quân thành cương thi từng xem xét một phen, khi đó trong mộ vừa chôn người, nào có thứ này, về sau tiểu sinh hồn phách bị câu, đặt ở trong một gian mộ thất, tự nhiên cũng không biết.”
Tứ Bảo gật đầu nói: “Ồ. Vậy tôi đi xuống tìm kỹ một chút đi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu tìm Âm Huyết Linh Chi, rốt cuộc là muốn cứu ai?”
“Sư phụ tôi.” Tứ Bảo nhún vai.
Diệp Thiếu Dương cả kinh, hắn nhớ rõ Tứ Bảo từng nói, hắn tìm kiếm cổ mộ khắp nơi, là vì tìm kiếm Âm Huyết Linh Chi, để trị liệu cho một người bạn.
Người này là người sống hóa sát, còn là huyết lân sát nghiêm trọng nhất, làn da toàn thân hóa thành vảy máu, yêu không phải yêu, quỷ không phải quỷ...
“Sư phụ cậu đã trúng huyết lân sát?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói.
Tứ Bảo gật gật đầu, vẻ mặt có chút ảm đạm: “Đây là bí văn Ngũ Đài Sơn nhất tông chúng tôi, sư phụ tôi, thật ra chính là trụ trì Ngũ Đài Sơn, Minh Giác ** sư...
Tám năm trước, sư phụ tôi được một vị cao nhân đạo môn mời, biết được phía nam quỷ khấu hiện thân Sa Hải, đến hợp lực bao vây tiễu trừ, trước khi đi nói cho tông môn, nếu mười ngày không trở lại, bảo chúng tôi đi nhặt xác, kết quả... Thật sự mười ngày chưa về.
Tôi cùng mấy đệ tử tông môn chạy qua, dựa theo tuyến đường sư phụ đi qua, tìm được Sa Hải, thông qua pháp khí cộng hưởng, ở trong một vũng nước tìm được sư phụ, toàn thân ông ấy đã mọc đầy huyết lân, cũng may vừa mới hóa sát, sát khí còn chưa nặng.
Mấy sư huynh đệ chúng tôi, còn có một vị sư thúc hợp sức bắt ông ấy, đưa về Ngũ Đài Sơn, sau đó mấy sư thúc dùng bí pháp Phật môn thanh trừ sát khí cho ông ấy, mỗi tháng đều phải tiến hành một lần, vậy mới cam đoan ông ấy sống tới ngày nay, nhưng là như thế trị phần ngọn không trị gốc, nếu muốn hoàn toàn chữa khỏi cho ông, cần Âm Huyết Linh Chi làm thuốc, ừm, là như thế.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra cậu là con trai phương trượng... Không đúng, đệ tử đích truyền, trách không được có thể lấy được nhiều pháp khí trâu bò như vậy.”
Tứ Bảo thở dài nói: “Có mấy sư thúc kia của tôi chiếu cố, sư phụ tôi hiện tại tình huống ổn định, cũng không có gì thống khổ, tôi cũng đã có chút chết lặng, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa bỏ cuộc tìm kiếm Âm Huyết Linh Chi khắp nơi. Tôi nhất định phải tìm được.”
“Đúng rồi, cao nhân đạo môn lúc trước mời sư phụ cậu đi tru sát quỷ khấu... Là ai?”
Tứ Bảo lắc đầu: “Sư phụ tôi đi vội vàng, lúc ấy cũng không nói gì, sau khi hóa sát, thần trí không rõ, càng không có ai biết, vị cao nhân đạo môn kia cũng không hiện thân nữa. Nhưng đạo sĩ có thể có lá gan đi tiêu diệt quỷ khấu, sợ là thiên hạ cũng chỉ có mấy người đó nhỉ?”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương đột nhiên toát ra một cái ý tưởng: “Tám năm trước...” Đột nhiên quay đầu nhìn Tứ Bảo.
Tứ Bảo mỉm cười: “Tôi biết cậu nghĩ là ai, Đạo Phong ư, tôi thật ra cũng đoán, vô cùng có khả năng là hắn, nhưng chuyện này cũng cha có chứng cớ, hơn nữa Đạo Phong hiện tại không thấy bóng người, nói cũng vô dụng, cho nên vẫn chưa từng nói với cậu.”