Kháo! Vì sao mọi chuyện đều có quan hệ với Đạo Phong? Thằng cha này thật đúng là tai họa mà.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Đừng nói, pháp sư dám đi tiêu diệt quỷ khấu, trong thiên hạ còn chưa có mấy ai, chỉ từ điểm xuất phát mà nói, người khác ta không biết, dù sao thằng cha kia... Thật đúng là không có gì là không dám làm.”
Tứ Bảo gật gật đầu: “Lúc ấy chúng tôi chỉ lo cứu sư phụ trở về, về sau lại phái người đi Sa Hải, ở một chỗ thái dương mộ địa phụ cận Lâu Lan cổ thành phát hiện dấu vết đấu pháp, nhưng cát chảy di động quá nhanh, rất nhiều dấu vết đều đã vùi lấp, chúng tôi cũng không tìm được chỗ quỷ khấu, tình huống một trận chiến này, có người nào tham dự, kết quả như thế nào, chúng tôi đều không biết.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một chút nói: “Cậu cảm thấy cổ mộ này có thể có Âm Huyết Linh Chi sao?”
“Trong hoàng lăng, địa khí nặng nhất, hơn nữa thi thể thành cương, là có khả năng nhất xuất hiện Âm Huyết Linh Chi, nếu còn không có mà nói, ài, tôi cũng không biết nên đi đâu mà tìm.”
Diệp Thiếu Dương khoát tay lên trên vai Tứ Bảo, nói: “Nếu cổ mộ này không có, tôi theo cậu đi khắp nơi tìm là được, thiên hạ lớn như vậy, tôn không tin một gốc Âm Huyết Linh Chi còn làm khó được chúng ta?”
Ánh mắt Tứ Bảo dừng ở trên mặt hắn, trấn an cười cười.
Chuẩn bị các loại đồ vật, dùng một ngày thời gian, ngày hôm sau, lão Quách và đồ đệ Lâm Tiểu Hiền của hắn tới, từ trong thùng sau của xe nâng ra một túi hành lý thật lớn.
Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền trợn tròn mắt: “Huynh sẽ không bảo bọn đệ mang nhiều đồ như vậy vào cổ mộ chứ?”
“Chủ yếu là thiết bị lặn xuống nước chiếm chỗ, sau khi vào cổ mộ, các cậu đem nó đặt xuống là được rồi.”
Một đám người tới bờ dòng nước đen của vệ sinh học viện, tới gần chỗ cây cầu nọ.
Ngô Hải Binh đã an bài sẵn người ban bảo vệ canh giữ ở xa xa, không cho sinh viên tới gần.
“Tiền đã gửi qua chưa?” Diệp Thiếu Dương vừa thấy mặt đã hỏi.
“Đã gửi, tổng cộng mười một ngày, dựa theo ý tứ Diệp tiên sinh, giữa đó cậu rời khỏi hai ngày không tính, chín ngày, cũng chính là hai vạn bảy ngàn, ừm, nếu Diệp tiên sinh kiên quyết không cần nhiều hơn nữa, tôi sẽ chuyển khoản đủ.”
“Sảng khoái!” Diệp Thiếu Dương nghĩ đến trong thẻ lại có thêm gần ba vạn tệ, trong lòng sảng khoái.
Lão Quách đem túi hành lý ném xuống đất, mở ra, lấy ra một bộ thiết bị lặn nước, ngay cả áo lặn cũng có.
“Vì tiết kiệm, tôi chỉ mua một bộ, các người từng người lục tục đi xuống, quay về thu thập lại, tương lai còn có thể dùng nữa.”
Lão Quách nâng ra một cái bình nước vác vai: “Trong này là nước diêm tinh, dùng hết trong bình từ cái này bổ sung, về phần đối phó thi vương... Đến lúc đó dùng cái này.”
Từ trong túi lấy ra một tấm vải chống nước, nói: “Đến lúc đó đào cái hố, đem vải chống nước lót vào, dùng diêm tinh còn thừa hòa vào nước, đem thi vương dẫn vào... Về phần chọn vị trí nào, các người tự mình an bài, tôi cũng không đi vào, bằng không bộ xương già này không thể ăn nói được nữa.”
Tiểu Mã đem vải chống nước thu lại, bỏ vào ba lô của mình, hỏi: “Ở trong cổ mộ đi đâu kiếm nước?”
“Ngu ngốc, đào trước cái hố, về bờ sông dùng bình nước lần lượt đựng chứ, bằng không làm sao bây giờ, chú mang theo mấy trăm cân nước xuống cổ mộ?”
Tiểu Mã đỏ mặt, từ trong túi lấy ra mấy cây súng phun nước đủ mọi màu sắc, bên trong đã chứa đầy nước diêm tinh: “Cái này thật không tệ, chúng ta lúc còn nhỏ đều không có súng phun nước cao cấp như vậy, còn có cả đồ nén khí.”
Lập tức nhắm ngay Diệp Thiếu Dương.
“Đừng!” Diệp Thiếu Dương đưa tay đi chắn, đã không còn kịp, một cột nước xuyên thấu qua kẽ tay phun đến trên mặt.
Nhất thời cảm thấy làn da ngứa ngáy vô cùng, vội vàng ngồi xổm bờ sông liều mạng rửa mặt, rửa tới khi đến làn da không ngứa nữa.
“Thế nào rồi?” Chu Tĩnh Như xoay mặt hắn nhìn thoáng qua: “Nha, đỏ hết rồi!”
Diệp Thiếu Dương mượn cô cái gương trang điểm soi một lần, phát hiện quả thực chỗ bị nước diêm tinh phun đến quả nhiên sưng đỏ một mảng lớn.
“Có nặng lắm không, bằng không đi bệnh viện trước đi, xử lý xong lại đến.” Chu Tĩnh Như rất quan tâm.
“Không cần, tựa như không có gì nghiêm trọng.” Diệp Thiếu Dương hướng cô cười cười, quay sang, lập tức đổi một nét hung ác, tìm kiếm Tiểu Mã.
Phát hiện Chanh Tử và Tạ Vũ Tình đang đuổi đánh cậu ta.
“Đừng đánh đừng đánh, tôi làm sao biết sẽ như vậy chứ!” Tiểu Mã khóc lóc cầu xin tha thứ.
Tứ Bảo đem đồ đạc trong túi hành lý lấy hết ra, sau đó chia ở trong ba lô của mấy người, vì trừng phạt Tiểu Mã, cho cậu ta phần nhiều nhất, cẩn thận kiểm tra một lần, xác định nên mang đều đã mang theo, sau đó bảo Chanh Tử đi xuống dò đường trước, dù sao cô là thủy yêu, ở dưới nước so với ở trên bờ còn hoạt bát hơn.
Vốn Diệp Thiếu Dương là muốn lại đem Mỹ Hoa triệu tới, đã có Chanh Tử, vậy không dùng đến cô ấy nữa.
Tứ Bảo thay đồ lặn xuống nước trước, sau khi võ trang xong, đi theo Chanh Tử cùng nhau lặn xuống nước.
Mọi người ở bên bờ khẩn trương chờ đợi, đại khái qua hai mươi mấy phút, Chanh Tử từ mặt nước toát ra, trong tay mang theo đồ lặn Tứ Bảo cởi ra.
Tiểu Mã là người thứ hai, thừa dịp cậu ta thay quần áo, Diệp Thiếu Dương hỏi Chanh Tử: “Phía dưới thế nào, không phải nói trong kết giới có rất nhiều đồng giáp thi trôi nổi ở trong nước sao?”
“Là có không ít, hẳn là mười mấy con, em đem bọn nó dẫn hết tới trong một huyệt động đáy nước, hiện tại nhắm chừng còn đang vòng vèo, hắc hắc, ở dưới nước bọn nó muốn đuổi kịp em, cửa cũng không có. Đại hòa thượng đã tìm được cửa tiến vào cổ mộ, đang ở đó chờ.”
Sau Tiểu Mã là Nhuế Lãnh Ngọc, sau khi hai người đều thuận lợi đi xuống, Diệp Thiếu Dương là một người cuối cùng.
Chu Tĩnh Như theo thường lệ dặn cái này dặn cái kia, Tạ Vũ Tình cũng là vẻ mặt không nỡ.
Diệp Thiếu Dương thay đồ lặn, hướng các cô vẫy vẫy tay, theo Chanh Tử cùng nhau nhảy xuống nước.
Diệp Thiếu Dương căn bản không biết kỹ xảo lặn, cũng may có Chanh Tử cầm lấy tay hắn, phi thường nhanh chóng bơi ở đáy nước, loại cảm giác này giống xuyên qua thế giới đáy biển, phi thường thích ý.
Chỉ chốc lát thời gian, Chanh Tử dẫn hắn xuyên qua khe hở kết giới, bởi vì chung quanh sắc nước tối đen, cái gì cũng không thấy rõ, Chanh Tử đột nhiên dừng lại, kéo hắn bơi lên trên.
Chỉ qua một lúc, dưới chân chạm tới mặt đất, Diệp Thiếu Dương đứng lại, bị Chanh Tử kéo hướng lên trên đi vài bước, rời khỏi mặt nước, vừa đến ánh sáng đèn pin chiếu tới.
Diệp Thiếu Dương tháo xuống kính lặn, hướng phía trước nhìn lại, mấy bạn nhỏ đứng ở trong một cái hang núi, hang núi phía sau tối như mực cũng không biết xa bao nhiêu, nhìn có vài phần áp lực.
“Lão đại chờ em một lúc, em đem cái đuôi lau khô.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, Chanh Tử đã lên bờ, nửa thân dưới là một cái đuôi cá màu vàng.
“Anh rốt cuộc biết em vì sao trường kỳ mặc váy ngắn rồi.” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu nói, nếu mặc là quần, sau khi xuống nước, hai chân hóa thành đuôi cá, quần chẳng phải sẽ căng rách, sau khi lên bờ biến trở về chân người, quần còn mặc như thế nào?
Không đúng, vậy nội y của của cô... Chẳng lẽ xuống nước liền cởi, đợi lại mặc vào?
Nghĩ đến đây trái tim Diệp Thiếu Dương nhịn không được nhảy lên thình thịch.
“Đúng rồi Chanh Tử, em không cần đi vào, trong cổ mộ không có nước, nhỡ đâu bên trong có cơ quan gì đem chúng ta vây khốn, chúng ta không có việc gì, em thời gian dài không tiếp xúc nước thì tương đối nguy hiểm, hơn nữa em canh ở đây, tiếp ứng chúng ta sẽ tốt hơn, nhỡ đâu đám cương thi dưới nước đi lên, em cũng có thể đem bọn nó dẫn đi.”