“Bớt kéo tôi xuống nước.” Nhuế Lãnh Ngọc đem ngọc trâm cất vào trong túi. “Chỉ hai loại này, cái khác không được cầm. Mấy thứ này đều là không thể lộ ra ngoài ánh sáng, anh nếu dám cầm đi bán, hậu quả rất nghiêm trọng.”
“Tôi cũng không phải loại người đó nha.” Diệp Thiếu Dương vừa xem xét, lại vừa thừa dịp Nhuế Lãnh Ngọc không chú ý, cầm vài món đồ chơi nhỏ cất vào trong túi.
Ở trên một cái tủ, hai người phát hiện rất nhiều tranh chữ cùng sách, đáng tiếc trải qua mấy trăm năm ăn mòn, đã loang lổ không thể phân biệt.
Hai người cũng không muốn hủy hoại văn vật, chạm cũng không chạm vào.
Đem toàn bộ đồ cất giữ nhìn hết, hai người quyết định đi trở về, mới vừa đi đến bên cạnh cửa đá, một tiếng rống quái dị từ cuối hành lang truyền đến.
Hai người còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã thấy một bóng người bay tới, là Trần Lộ.
“Lão đại các ngươi mau đi hỗ trợ, Qua Qua sắp không chống đỡ được rồi.”
“Cái gì!” Diệp Thiếu Dương cả kinh, vội vàng chạy vội ra ngoài, vừa tới chỗ ngoặt của hành lang, thấy Qua Qua cùng Tuyết Kỳ đang trước sau vây công một bóng đen.
Bóng đen này cao tầm hai mét, thân hình khổng lồ.
Diệp Thiếu Dương dùng đèn trên mũ soi tới, nhất thời hít ngược một ngụm khí lạnh:
Kẻ này toàn thân mọc đầy lông đen, miệng vươn ra thật dài, như con sói, trên hai hàm răng chó dày đặc chảy dịch màu xanh lục.
Đây là cái quái gì? Lang nhân?
“Hắc mao sát...” Nhuế Lãnh Ngọc dùng ngữ khí run run nói.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương lộp bộp một cái, hắn chưa từng nghe nói danh từ này, nhưng hắn biết, hẳn là một loại cương thi, cái gọi là trăm cương thành nhất sát, một khi thành sát, cho dù là bình thường nhất, cũng ít nhất có được thực lực của một con thi vương, cực khó đối phó.
Ở dưới con hắc mao sát này điên cuồng tấn công, Qua Qua cùng Tuyết Kỳ chỉ có thể lui thủ.
“Lão đại, sát khí trên thân nó đối với chúng ta có áp chế rất mạnh, tu vi không thi triển ra được, ngươi mau tới hỗ trợ!” Qua Qua hướng hắn hô.
Không kịp nghĩ nhiều kẻ này là từ đâu chạy đến, Diệp Thiếu Dương phi thân tiến lên, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đón đầu bổ xuống.
“Ngao...”
Hắc mao sát nhếch ra cái miệng rộng, phun ra một ngụm lớn chướng khí, thế mà đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm mạnh mẽ đẩy lui.
Diệp Thiếu Dương cũng cảm nhận được cảm giác bị áp chế Qua Qua nói, tâm thần nghiêm túc, không đợi hoàn thủ, hắc mao sát kia điên cuồng tấn công tới.
Đối với tà vật loại cương thi mà nói, không có thủ đoạn cùng chiêu thức công kích gì đặc biệt, chỉ là lợi dụng bản năng và tu vi mạnh mẽ.
Lập tức hai cái vuốt sắc mang theo sát khí đáng sợ, hướng Diệp Thiếu Dương công kích mãnh liệt một chập.
“Keng keng keng keng!”
Chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng vang thanh thúy, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chém vào trên hai cánh tay của nó, cảm giác giống chém lên gang, ngược lại bị sát khí dội khiến cánh tay phát tê.
“Móa, ta chỉ nghĩ đồng giáp thi đủ cứng rắn, thứ này so với đồng giáp thi còn cứng hơn!”
Diệp Thiếu Dương thu hồi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, lấy ra Thái Ất Phất Trần, đổi công làm thủ, muốn tìm kiếm cơ hội dán bùa, lợi dụng lực lượng phù ấn xử lý nó, không ngờ thứ này tốc độ cực nhanh, nhất thời không tìm thấy cơ hội.
Nhuế Lãnh Ngọc vừa muốn tiến lên hỗ trợ, Qua Qua quát to một tiếng: “Lại có mấy con nữa tới!”
Hai người ngẩng đầu nhìn, lại hai bóng đen từ cuối hành lang lao nhanh tới.
Qua Qua tay nâng huyền thiết quỷ đao, ngăn cản một con, Nhuế Lãnh Ngọc lập tức xoay người, cũng ngăn trở một con, Tuyết Kỳ cũng lên hỗ trợ.
“Chị không nên động thủ, đi gọi đám người Tứ Bảo lại đây!” Diệp Thiếu Dương xoay người hướng Trần Lộ ra lệnh.
Trước mắt có ba con, còn có thể ngăn cản được, nếu lại vài con nữa tới, thế nào cũng phải diệt đoàn.
Trần Lộ đáp ứng một tiếng, phi thân mà đi.
Khi Diệp Thiếu Dương mất tập trung, bị hắc mao sát giành tiên cơ, sát khí phun ra nuốt vào, Diệp Thiếu Dương liên tiếp lui về phía sau, lui đến trong khe hở của cửa đá mới đứng lại.
“Thiên Địa Vô Cực, bát quái hộ thân!”
Thái Ất Phất Trần rung lên, ở không trung vẽ ra một Thái Cực song ngư đồ, dựa vào khe hở cửa đá địa hình hẹp, ngăn trở hắc mao sát tiến công.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương rất sốt ruột, trải qua vài hiệp giao phong, hắn kiểm nghiệm ra thực lực của hắc mao sát này: không phải đối thủ của mình, nhưng cứng rắn so đấu, muốn ở trong khoảng thời gian ngắn bắt giết nó cũng không làm được.
Nhưng lại phải ở trong khoảng thời gian ngắn thu phục, bằng không ai biết hắc mao sát này tổng cộng có bao nhiêu, nhỡ đâu lại đến thêm mấy con, Lãnh Ngọc bên kia sẽ không chống đỡ được.
“Phành!”
Diệp Thiếu Dương co đầu lại, tránh ở trong kẽ hở, vuốt sắc của hắc mao sát đánh ở trên cửa đá, phát ra tiếng vang thật lớn, nhưng cửa đá không chút sứt mẻ.
Một màn này, làm Diệp Thiếu Dương nảy ra kế hoạch, tay trái duỗi ra, bắn ra ba tấm linh phù, đầu đuôi nối tiếp, ghép thành một kết giới phòng ngự.
Hắc mao sát rống to dùng hai móng vuốt chụp đến, kết giới chấn động, chặn được một đòn này.
“Ngu ngốc, đến đây!” Diệp Thiếu Dương nháy mắt khiêu khích.
“A!” Hắc mao sát giận dữ, lui một bước, sát khí toàn thân bùng nổ, húc mạnh tới.
Ngu xuẩn, Diệp Thiếu Dương thầm mắng một tiếng, thân thể co rụt lại, từ trên mặt đất lăn ra, đồng thời Thái Ất Phất Trần đảo qua, đem ba đạo linh phù thu hồi.
Hắc mao sát vốn súc lực va chạm kết giới, hiện tại kết giới đột nhiên rút đi, không có điểm phát lực, làm vấp lảo đảo, ngã vào cửa đá.
Diệp Thiếu Dương tay mắt lanh lẹ, thừa dịp nó chưa hoàn toàn ngã vào “Tàng bảo thất”, nhanh chóng chuyển động la bàn đá trên cửa đá.
“Kẽo kẹt...”
“Mật mã” bị làm loạn, cơ quan trong cửa đá vận hành, cửa đá mở ra một ô đột nhiên đóng lại, kẹp lấy thân thể to lớn của hắc mao sát.
Tuy không biết cơ chế vận hành thao tác của cửa đá, nhưng mà Diệp Thiếu Dương tin tưởng, đã đem cửa đá dựng ở đây, tất nhiên có thể thừa nhận vạn quân lực đánh, bằng không dễ dàng bị người ta phá vỡ, cũng liền không có ý nghĩa.
Quả nhiên, cửa đá ở trong quá trình đóng lại, đem hắc mao sát kia kẹp ngang hông, không thể động đậy.
“Ngao...” Hắc mao sát điên cuồng hét lên, một thân sát khí bùng nổ, hình thành một đám mù mịt như mây đen, đem bản thân bao bọc lại.
Nhưng sát khí có mạnh nữa, đối với loại cửa đá cơ quan này cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Theo cửa đá từng chút một ép lại, xương cốt hắc mao sát gãy “Rắc rắc”, máu màu xanh lục chảy giàn giụa, hắc mao sát hai chân đạp loạn, nhưng cũng vô lực ngăn cản cửa đá đóng lại, cuối cùng bị kẹp thành hai đoạn, chỉ để lại nửa thân thể ở bên ngoài.
Trên cửa đá có một mảng vết máu cùng thịt nát, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, xoay người bước nhanh hướng một đầu của hành lang chạy đi.
Phía trước ánh lửa lượn lờ, vòng qua mới nhìn thấy, một đóa hoa sen màu vàng lơ lửng ở trên không một con hắc mao sát, không ngừng xoay tròn, dải lửa màu đỏ rực không ngừng hạ xuống, đem hắc mao sát đốt thành một quả cầu lửa.
Nhuế Lãnh Ngọc hai tay kết ấn, đứng cách đó không xa, không ngừng làm phép.
Hắc mao sát da tróc thịt bong, thi huyết chảy ra, càng thêm trở thành nhiên liệu cho Kim Liên Nghiệp Hỏa, đốt vang lên bôm bốp.
Hắc mao sát chạy loanh quanh, nhưng mặc kệ đi đến đâu, Ngũ Bảo Kim Liên trên đầu sẽ theo tới chỗ đó.
Đám người Tuyết Kỳ tránh né khắp nơi, để tránh dẫn lửa thiêu thân.
Chờ lúc Diệp Thiếu Dương đi qua, hắc mao sát đã ngã xuống trên đất, lăn lộn qua lại, trong miệng phát ra tiếng gào rú cuồng bạo mà thê thảm, chỉ chốc lát thời gian liền bị đốt thành một đống than đen, trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi nồng đậm.