Nhuế Lãnh Ngọc triệu hồi Ngũ Bảo Kim Liên, Diệp Thiếu Dương nhìn, thấy sắc mặt của cô có chút tái nhợt, trên trán phủ kín một tầng mồ hôi long lanh.
“Thật lợi hại.” Diệp Thiếu Dương hướng cô cười, tiếp tục chạy như điên, trở lại ngã ba đường, chỉ thấy Tứ Bảo và Tiểu Mã đang giao đấu cùng một con hắc mao sát khác.
Diệp Thiếu Dương tiến lên trợ trận, ba đánh một thật sự quá dễ dàng, rất nhanh đã dùng linh phù đem hắc mao sát khóa chặt, Tiểu Mã nhấc lên Toái Hồn Trượng, đập mạnh một phen, đem đầu hắc mao sát đập nát mà chết.
Đoàn người đều tụ tập lại đây, ngồi trên mặt đất thở.
“Nơi này sao có thể có hắc mao sát chứ, ở đâu ra?” Nhuế Lãnh Ngọc nhìn thi thể hắc mao sát kia trên mặt đất, nghi hoặc nói.
“Làm sao lại có hắc mao sát thì không biết, dù sao là từ nơi đó đến.” Qua Qua chỉ chỉ con đường đi thông chủ mộ thất: “Chúng ta ở bên này nghỉ ngơi, liền nhìn thấy một con hắc mao sát chạy tới, trực tiếp đánh nhau, đầu thứ này rất cứng, bảo đao của ta cũng sắp quằn rồi.”
Qua Qua vuốt ve lưỡi thanh huyền thiết quỷ đao, đau lòng nói.
Đoàn người nhìn nhau. Trong chủ mộ thất... Có hắc mao sát?
Tứ Bảo cười khổ nói: “Liên minh bắt quỷ của chúng ta cũng trâu bò, hắc mao sát này một con có thể sánh với thi vương bình thường, nếu pháp sư bình thường gặp được, mười người cũng đấu không lại một con, chúng ta lại có thể trong khoảnh khắc giết chết ba con, chiến tích huy hoàng nha.”
Diệp Thiếu Dương không tán đồng hừ một tiếng, đối phó bất cứ thi sát nào, ngu nhất chính là cứng đối cứng, vừa rồi cũng là chuyện xảy ra đột nhiên, không có cách nào.
Nếu tình huống cho phép, đối phó loại cương thi cấp biến thái này, nên trước lợi dụng các loại pháp khí pháp dược, bày ra trận pháp, sau đó lại một đòn bắt giết.
Tiểu Mã đột nhiên nói: “Ồ, các cậu nói xem, đồng giáp thi trong địa cung này, sẽ không là bị lũ hắc mao sát này ăn chứ?”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, quả thật... Cũng có loại khả năng này.
“Hắc mao sát tuy khó đối phó hơn đồng giáp thi, nhưng muốn xử lý hàng trăm đồng giáp thi, không có mười mấy con cũng không làm được...”
Mọi người nhìn nhau, nhất thời khẩn trương hẳn lên.
Trong địa cung này, chẳng lẽ còn có hắc mao sát tồn tại?
Tứ Bảo nói: “Vấn đề là, cho dù có thi sào tẩm bổ, không có ngàn năm trở lên, cương thi cũng không có khả năng hóa sát, cổ mộ này mới mấy trăm năm, sao có khả năng xuất hiện hắc mao sát, lui một bước mà nói, cho dù thật sự là cơ duyên xảo hợp, một ít tử thi hóa thành hắc mao sát, cùng đồng giáp thi cũng vốn là một bọn, cũng không đến mức tàn sát lẫn nhau chứ.”
Tiểu Mã nhíu mày nói: “Giữa cương thi, còn chia ra thân quen xa lạ hay sao?”
“Nói nhảm, cương thi cùng thi sào nuôi ra, trong cơ thể có một loại hơi thở chung, sẽ không thương tổn lẫn nhau, sẽ chỉ thành lập quan hệ phụ thuộc, tựa như đàn thú, nếu cương thi của hai thi sào gặp nhau, vì tranh đoạt thi sào, khẳng định sẽ động thủ.”
“Đừng nói nhiều như vậy.” Diệp Thiếu Dương đứng dậy nói: “Chủ mộ thất ở ngay phía trước, chuyện rốt cuộc là thế nào, qua đó xem là được, nhưng phải cẩn thận chút.”
Đoàn người đều lấy ra pháp khí của bản thân, theo mộ đạo thẳng tắp đi qua.
“Đúng rồi.” Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới một sự kiện: “Con đường bên phải mấy người vừa đi, có tìm được cái gì không?” Lập tức đem phát hiện bên mình nói một lần.
“Chúng tôi bên kia cũng có căn phòng đá, nhưng trên cửa không có cơ quan, bên trong tất cả đều là khôi giáp binh khí, còn có mấy rương kim nguyên bảo cùng bạc...” Tứ Bảo nói.
“Nguyên bảo!” Diệp Thiếu Dương kinh hãi: “Các cậu cầm chưa?”
Tứ Bảo và Tiểu Mã cùng nhau xua tay.
“Những thứ này đều là đồ cổ, tương lai phải nộp cho quốc gia, chúng tôi sao có thể lấy chứ, Tiểu Mã ca tôi có cái giác ngộ này.” Tiểu Mã cười hắc hắc.
Diệp Thiếu Dương vừa thấy đã không thích hợp, nhưng chủ mộ thất ở ngay phía trước, cũng không có tâm tư dong dài với cậu ta, cầm Câu Hồn Tác, bước nhanh.
Chủ mộ thất không có cửa, chỉ có một cái thân tường nửa vòng tròn che, sau khi đi vào, là một con đường cẩm thạch trải thành, tổng cộng mười chín bậc thang, hai bên còn có rào bảo hộ.
Bên ngoài hàng rào là một ít núi đá tạo hình rất khác biệt, còn có vô số san hô, măng đá tạo thành rừng cây, hoa mỹ dị thường.
Trên đỉnh đầu, là một khung đỉnh thật lớn, mài có góc có cạnh, bên trên khắc vô số tranh tường.
Toàn bộ mộ thất nhìn qua giống như một tòa cung điện, chỉ là có thêm một tầng cảm giác âm trầm.
“Mấy người ở đây chờ đi, tôi và Thiếu Dương lên xem trước.” Tứ Bảo hạ giọng nói.
Diệp Thiếu Dương vẽ hai tấm Ẩn Khí Phù, cùng Tứ Bảo mỗi người một tấm dán lên người, bước lên từng bậc thang, một đường đi lên, đồng thời cảnh giác nhìn bốn phía, chưa nhìn thấy bất cứ cái gì dị thường.
Trên bình đài giữa minh điện đặt một quan tài thật lớn, lập lòe ánh bạc, bên trên vẽ các loại đồ án mây lành, từ trên đến dưới không có vết nứt.
Hai người nín thở đi tới, nhìn sơ qua, đây là quách, quý tộc cổ đại sau khi chết, không chỉ cần nhập quan, bên ngoài còn phải phủ lên một tầng quách thật lớn.
“Cái gọi là ‘Kim quan quách bạc, đế vương hương hỏa’, hẳn là như thế này.” Tứ Bảo hạ giọng nói: “Bên trong tám phần là một cái kim quan, đáng tiếc.”
“Đáng tiếc?”
“Chỉ có trong quan tài bằng gỗ mới có khả năng mọc ra Âm Huyết Linh Chi, kim quan đương nhiên không được.” Tứ Bảo triệt để thất vọng nói.
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nhớ tới việc này, Tứ Bảo nói không sai, nơi này là minh điện chủ quan, nơi này cũng không có Âm Huyết Linh Chi mà nói, toàn bộ địa cung không có khả năng có nữa.
Lập tức vỗ vỗ vai hắn, thấp giọng an ủi: “Nơi này nếu là tìm không thấy, huynh đệ tôi theo cậu tiếp tục trộm mộ, không tin không tìm được một cây Âm Huyết Linh Chi.”
Tứ Bảo gật gật đầu, chỉ vào quan tài nói: “Xem bộ dạng này, đồng giáp thi vương vô cùng có khả năng ở bên trong này, là mở ra trước, hay là chuẩn bị sẵn sàng trước?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói: “Mở quách trước nhìn một cái đi, xác nhận nó ở bên trong, miễn cho tốn công vô ích.”
Vì thế đem Tiểu Mã và Nhuế Lãnh Ngọc gọi lên, trên thân bốn người đều dán Ẩn Khí Phù, Ẩn Khí Phù này tác dụng cũng có liên quan với pháp lực, lấy pháp lực của Diệp Thiếu Dương, có thể lừa gạt cương thi bình thường thậm chí thi vương.
Đối với đồng giáp thi loại thi vương hình thái đặc thù này, hắn cũng không có nắm chắc, nhưng tốt xấu cũng là một tầng phòng bị.
“Cái này phải làm như thế nào?” Diệp Thiếu Dương nhìn quan tài thật lớn nói.
Tứ Bảo nhìn thoáng qua nói: “Nếu là đồng xanh, vậy thì phiền toái, may mắn là bạc, bạc chất nhẹ nhất, mấy người chúng ta cùng nhau nâng, sau đó lót đồ ở dưới, khẳng định làm được.”
Sau đó nói: “Chúng ta đi điện thờ phụ cùng phòng bên phía sau xem một chút, có gạch mộ hay không.”
Mấy người vòng qua đại điện, phân biệt dọc theo hai bên mộ đạo đi, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc một tổ, tiến vào một gian điện thờ phụ, nhìn từ trên bản đồ, cái này đã là cuối cổ mộ.
Diệp Thiếu Dương nhớ lại đường lúc tới một lần, đi một con đường này, đường cũng có vài dặm, một tòa cổ mộ khổng lồ như vậy, xác thực cũng chỉ có đế vương mới có thể làm được.
Trong điện thờ phụ có một cái quan tài hơi nhỏ, đã mở ra, bên trong rỗng tuếch. Nghĩ đến bên trong cũng là đồng giáp thi, sau khi thành hình tự mình mở quan tài bò ra, quá nửa cũng đã bị hắc mao sát kia ăn mất rồi.