Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 805: Chương 805: Chương 805: Kim quan quách bạc




Dựa vào tường bày rất nhiều hũ sứ cùng bình hoa đồ sứ, còn có một chút đồ vật làm từ đồng xanh.

Hai người chưa tìm được gạch mộ, vì thế đem mấy thứ này chuyển đến chính điện, đợi một hồi, Tiểu Mã và Tứ Bảo quay về, đều tự ôm mười mấy viên gạch mộ.

“Điện thờ phụ bên kia có cái hang đất.” Tứ Bảo vừa gặp mặt đã nói: “Hẳn là động đất sinh ra khe hở, chúng tôi chính là từ chỗ bên cạnh sụp xuống tìm được gạch mộ, phía dưới có tiếng nước chảy, không biết là nơi nào.”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy rất giật mình, đoàn người thương lượng chờ thu phục thi vương, nhất định phải xuống dưới xem.

Phân phối một phen, bảo Tiểu Mã đem Toái Hồn Trượng dùng làm đòn bẩy, Tứ Bảo và Diệp Thiếu Dương cùng nhau nâng quan.

Thử một lần, quan tài so với trong tưởng tượng còn nhẹ hơn một chút, thành công cạy lên, Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo cùng nhau dùng sức nhấc lên.

Nhuế Lãnh Ngọc vội vàng dùng gạch mộ lót bộ phận được nâng lên, sau đó Tiểu Mã dùng làm đòn bẩy, tiếp tục bẩy hướng lên trên.

Trải qua một đoạn thời gian bận bịu, quách bạc bị cạy lên một độ cao đủ, giữa đó lộ ra một quan tài lập lòe ánh vàng.

Tiểu Mã dùng gạch mộ cùng đồ đồng xanh do Diệp Thiếu Dương cầm đến lót hai bên, Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo lúc này mới buông tay, lui đến bên cạnh thở hổn hển một hơi.

“Lạch cạch.” Một tiếng thanh thúy vang lên.

Đoàn người quay đầu nhìn lại, là một khối kim nguyên bảo rơi ở dưới chân Tiểu Mã.

Tiểu Mã đưa tay muốn đi nhặt, lại nghĩ đến cái gì, hướng đoàn người cười xấu hổ.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên hiểu ra, hướng hai bên túi quần Tiểu Mã nhìn lại, túi phồng phồng, đã nhét không biết bao nhiêu thứ.

Vừa vặn Tứ Bảo ở ngay bên cạnh, Diệp Thiếu Dương đưa tay cắm vào túi quần Tứ Bảo—— vì hôm nay hành động không mặc áo cà sa, mà là một bộ trang phục vận động, từ bên trong lấy ra hai vật nặng trịch.

Đèn trên mũ soi qua, ánh vàng lập lòe. Kim nguyên bảo!

“Móa, các cậu——” Diệp Thiếu Dương thấp giọng kêu lên.

Vẻ mặt hai người đều rất xấu hổ, cười xấu hổ.

Diệp Thiếu Dương đá một cước vào trên mông Tiểu Mã, Tiểu Mã lảo đảo một cái ngã xuống bậc thang, kim nguyên bảo trong túi quần đổ ào ra, vậy mà có bốn năm miếng.

“Tôi dã nói sao cậu đi đường chậm như vậy, thì ra giấu nhiều kim nguyên bảo như vậy!” Diệp Thiếu Dương mắng.

Tiểu Mã vội vàng đem kim nguyên bảo rơi ra lại nhét vào trong túi quần, hướng Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc nói: “Không có mấy cái, nhiều cũng không chứa nổi, nặng như vậy.”

Tứ Bảo cũng cười xấu hổ nói: “Cái này không phải sợ cậu cùng Lãnh Ngọc không cho phép sao, tính trở về chia sau!”

“Chia ngay bây giờ!” Diệp Thiếu Dương reo lên.

Nhuế Lãnh Ngọc cả giận nói: “Làm chính sự trước đi!”

Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn Tứ Bảo và Tiểu Mã một cái, chui vào phía dưới quách bạc xem xét, chỉ thấy quan tài đó kín kẽ, không có dấu vết từng mở ra.

Bốn người lui đến một bên, thương lượng một phen, quyết định vẫn là đừng tùy tiện mở quan tài, trước dựa theo kế hoạch, đem ao nước diêm tinh chuẩn bị sẵn.

Vì thế lui trở lại cửa vào minh điện, nơi này hành lang hẹp, là đường từ minh điện đi ra phải qua, dùng để bày trận vừa lúc thích hợp.

Cổ mộ mấy trăm năm âm lạnh ẩm ướt, cho dù là công trình tốt nữa, cũng không tránh khỏi sẽ có chỗ tổn hại.

Tứ Bảo giẫm gạch mộ đi qua lại, rất nhanh tìm được một chỗ bị lỏng, dùng xẻng gấp cạy ra.

Có một khối bị cạy ra, bên cạnh liền dễ xử lý, Tứ Bảo lấy giữa làm cơ sở, liên tiếp cạy ra mười mấy khối gạch mộ bên cạnh, bắt đầu dùng xẻng gấp đào đất.

Bởi vì ẩm ướt, bùn đất rất mềm xốp, Tiểu Mã và Tứ Bảo mỗi người cùng nhau động thủ, không đến một khắc đồng hồ đã đào ra một cái hố sâu mấy chục cm.

“Mấy người đi tìm nước trước đi.” Tứ Bảo hướng Diệp Thiếu Dương nói, đem bình nước trên lưng mình cũng tháo xuống, giao cho Diệp Thiếu Dương.

“Không cần về tới chỗ kia lúc trước lấy nước, trong địa động điện thờ phụ bên trái có tiếng nước, tám phần là có mạch nước ngầm, mấy người có thể đi xem, cẩn thận một chút.”

Nói xong từ trong ba lô lấy ra một bó dây ni lông, giao cho Diệp Thiếu Dương.

“Chúng ta bị Lâm Tam Sinh lừa rồi.” Thời điểm đi về điện thờ phụ bên trái, Diệp Thiếu Dương nói với Nhuế Lãnh Ngọc.

Nhuế Lãnh Ngọc băng tuyết thông minh, chỉ hơi ngây ra, liền hiểu được: “Anh là nói... Quan tài chưa từng bị mở ra?”

“Đúng vậy, tôi nhớ rõ hắn từng nói, hắn là bị thi vương câu hồn, luôn nhốt ở trong cổ mộ, thừa dịp động đất mới chạy ra, nhưng vừa rồi cô cũng thấy đấy, quan tài là phong bế, nếu thi vương thật sự từng đi ra, hắn không cần phải đem quan tài đậy nắp lại.

Hơn nữa hắn là cương thi, cũng không có khả năng có tâm tư tỉ mỉ như vậy. Còn có, tôi từng kiểm tra những đồng giáp thi bị cắn ăn, có một số xương cốt cũng sắp mục nát rồi, ít nhất có mấy chục năm trên trăm năm.

Nói cách khác, thời điểm những đồng giáp thi này chết, Lâm Tam Sinh còn chưa từ trong cổ mộ chạy ra, chuyện này hắn không có đạo lý không biết, vì sao kín mồm kín miệng không đề cập tới?”

Nhuế Lãnh Ngọc chậm rãi gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy, lấy tu vi của hắn, cho dù nữ quỷ kia mạnh nữa, cũng không nên thoải mái như vậy đã đem hắn bắt đi...”

Diệp Thiếu Dương thở dài: “Hiện tại nói những điều này vô dụng, chỉ có đem thi vương diệt trước rồi nói sau.”

Tiến vào điện thờ phụ, hai người liếc một cái liền nhìn thấy địa động mà Tứ Bảo nói.

Đường kính rộng hai ba mét, bên cạnh gạch mộ phân tán, nhìn qua quả thật là sụp xuống tạo thành, Diệp Thiếu Dương đi đến bên cạnh, cúi người nhìn, phía dưới tựa như tràn ngập một đám mây đen, ánh sáng không xuyên vào được, thực sự có thể nghe được tiếng nước ào ào.

Đứng dậy nhìn quanh, tìm được một đài đá, là từ trên mặt đất xây lên, rất chắc chắn, vì thế đem dây thừng thắt nút, buộc ở trên, sau đó đem dây thừng buông xuống, bảo Nhuế Lãnh Ngọc thủ ở bên trên, bản thân đi xuống lấy nước.

“Anh cẩn thận một chút, đừng thể hiện.”

Tuy chỉ là một câu đơn giản, nhưng lại lộ ra một sự thân thiết, đối với Nhuế Lãnh Ngọc loại người trời sanh tính cách lạnh nhạt này mà nói, đã rất khó có được rồi.

Diệp Thiếu Dương cầm dây thừng đi xuống, khi thân thể lặn xuống một nửa, hướng cô cười nói: “Tôi có chút sợ hãi, có thể cho cái hôn nâng cao tinh thần hay không?”

“Tôi cho anh một cái đạp!” Nhuế Lãnh Ngọc mặt lạnh đi tới.

Diệp Thiếu Dương đã biết sẽ là như thế, đầu co rụt lại lặn xuống.

Dây thừng dài mười mét, trừ một đoạn trên mặt đất, ít nhất dài bảy tám mét, Diệp Thiếu Dương xuống mãi đến cuối dây thừng, cách mặt đất còn cao hơn một mét, nhảy xuống, hít một ngụm không khí, lập tức toàn thân chấn động: thi khí trong không khí cực kỳ nồng đậm, còn có một luồng yêu khí!

Nơi này có thi có yêu?

Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh, phát hiện mình đứng ở bên cạnh một dòng suối nhỏ, trên mặt đất khắp nơi là gạch mộ, phân tán một mảng, cũng nhìn không ra cái gì, hai bên dòng suối đều có đường, tối om, không biết thông đến chỗ nào.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương chấn động, nghĩ nghĩ, vẫn là đem thi vương thu phục trước, sau đó lại điều tra kỹ càng.

Lập tức tới bên cạnh suối nước, đem thùng nước đựng đầy nước, treo ở trên dây thừng đi lên, Nhuế Lãnh Ngọc xách lên, lại thả bình nước xuống, đựng đầy lại kéo lên.

Sau đó Diệp Thiếu Dương cũng trèo lên, thấy Nhuế Lãnh Ngọc mệt thở hổn hển ngồi ở trên mặt đất một bên, cười nói: “Cần cõng cô trở về hay không?”

Nhuế Lãnh Ngọc trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người trở về, Diệp Thiếu Dương xách theo hai thùng nước đi theo,

Trở lại minh điện, thấy Tứ Bảo và Tiểu Mã đã đào ra hố sâu khoảng một mét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.