Ở bên cạnh nghỉ ngơi hai mươi phút, một cái hố sâu hai mét, đường kính cũng hơn hai mét đã được đào xong.
Tứ Bảo gọi Tiểu Mã cùng nhau đem gạch mộ đào ra lấp về đáy hố cùng bốn vách, có thể chậm lại tốc độ nước chảy, sau khi xử lý xong, đem bột diêm tinh còn thừa đổ vào.
“Một người đi mở quan tài, đem thi vương dẫn đến nơi đây, chúng ta thủ ngay tại nơi này.” Tứ Bảo nói.
“Để tôi đi, tôi chạy nhanh.” Diệp Thiếu Dương nhấc một cái xẻng gấp, đi đến chống lên phía dưới quách bạc, hít sâu một hơi, dùng xẻng gấp từ bên dưới cạy nắp quan tài.
Tuy không thuần thục như Tứ Bảo, tốt xấu cũng từng mở quan tài, sau một phen cố gắng, đem nắp quan tài cạy lên.
Hai tay Diệp Thiếu Dương bắt lấy một góc nắp quan tài, vừa muốn nâng, đột nhiên “Phành” một tiếng, nắp quan tài bị húc mở ra từ bên dưới.
Một bóng đen từ bên dưới nhảy ra.
“Ta kháo, sao vội vàng như vậy!”
Diệp Thiếu Dương lui một bước, không đợi thấy rõ bộ dáng, cái bóng đen kia đã bổ nhào lên, Diệp Thiếu Dương gập người tránh thoát, bóng đen đánh vào trên quách bạc được chống đỡ.
“Oành!”
Sau một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, trước mắt triệt để tối đen.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, nhất thời nổi cơn bi thương, thi vương đáng bị sét đánh này, thế mà lại húc đổ quách bạc, toàn bộ phủ xuống, thành bắt ba ba trong rọ!
“Ngao!”
Một tiếng gầm rú thê lương, ở trong không gian nhỏ hẹp dẫn phát vô số tiếng vang, quả thực đinh tai nhức óc, tiếp theo đó là một vật đánh tới.
Diệp Thiếu Dương bị đẩy lên nắp quách, lại bắn ngược về, nổ đom đóm mắt, nhưng theo bản năng lăn một vòng ngay tại chỗ, đụng đến một đầu khác của quan tài, ngẩng đầu nhìn, trong đêm tối sáng lên hai luồng sáng màu đỏ, hiển nhiên chính là mắt của thi vương.
Lại là một tiếng rống to, ánh đỏ di động, là thi vương đuổi theo.
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng vòng quanh quan tài chạy, vừa tự hỏi, dùng vài giây phán đoán ra tình thế: không gian nhỏ hẹp như thế, trong đó còn có một cái quan tài, bất cứ pháp thuật nào cũng không sao thi triển, cho nên... Chỉ có thể chạy. Chờ đợi bọn Nhuế Lãnh Ngọc chạy tới cứu viện.
May mà mình thân thủ nhanh nhẹn, chưa chắc chạy thua thi vương.
Đồng giáp thi vương một đường đuổi theo, Diệp Thiếu Dương chỉ vòng quanh quan tài chạy, một người một thi vòng quanh quan tài chơi trò mèo đuổi chuột, đồng giáp thi vương từ bên trái đuổi, Diệp Thiếu Dương liền hướng bên phải chạy, vui quên cả trời đất.
Đồng giáp thi vương tuy không có chỉ số thông minh, nhưng mà sau khi đuổi theo vài vòng, cũng phát hiện như vậy không được, vì thế từ trên quan tài nhảy tới, phát động chặn đánh.
Diệp Thiếu Dương liền lấy hai con mắt của nó làm tín hiệu, thấy tới, lập tức đầu co rụt lại, lăn qua một bên.
“Rống!” Đồng giáp thi vương ngửa mặt phát ra một tiếng gầm rú cực kỳ nghẹn khuất.
Con mồi ngay tại trước mặt, lại không bắt được, loại cảm giác này Diệp Thiếu Dương có thể hiểu được, nếu không phải tình thế khẩn cấp, hắn thật muốn cười to một trận.
Trong giây lát, cảm thấy quan tài hướng về bên mình di động, Diệp Thiếu Dương vội vàng nhảy lên tránh thoát, đưa tay sờ, quan tài bị đẩy tới một góc, đồng giáp thi vương nhảy vọt lên.
Lần này không có cách nào chạy vòng tròn nữa, Diệp Thiếu Dương trong lúc tình thế cấp bách, từ trên mặt đất mò được một viên gạch mộ, hướng đầu của đồng giáp thi vương đập tới.
“Phành” một tiếng, gạch mộ vỡ nát, một ngụm thi khí nồng đậm từ trước mặt thổi tới.
Diệp Thiếu Dương theo bản năng cổ co rụt lại, ầm một tiếng, đồng giáp thi vương cắn thất bại, va vào trên quách bạc.
Một chất lỏng rơi xuống đầu, theo mặt chảy xuống, tanh hôi vô cùng.
Dịch nước miếng trong miệng thi vương, cũng chẳng khác nào là nước miếng...
Diệp Thiếu Dương ghê tởm muốn nôn, nhưng hiện tại không phải lúc để nôn, cảm nhận được đỉnh đầu nổi gió, biết là đồng giáp thi tới tập kích, nhưng mình đã bị ép đến góc, không đường nào để đi.
Rơi vào đường cùng đầu vươn về phía trước, từ giữa hai chân đồng giáp thi vương chui qua, trong lòng bi thương: bản thiên sư thế mà có một ngày sẽ chịu cái nhục rúc háng cương thi...
Vừa mới đứng dậy, đồng giáp thi vương thế mà lại âm hồn bất tán bổ nhào lên, trong tình thế cấp bách Diệp Thiếu Dương nhanh chóng bò vào quan tài, kéo nắp quan tài che ở bên trên.
Chỉ nghe một tiếng vang lớn, cả nắp quan tài bị vỗ xuống, gắt gao đậy ở trên quan tài, tầng ngoài không ngừng phát ra tiếng đánh.
Diệp Thiếu Dương thậm chí cảm giác được nắp quan tài đang lõm xuống từng chút một, nhưng may mắn chưa có dấu hiệu nứt vỡ.
Xét cho cùng là quan tài vàng mà, vẫn rất cứng rắn, hắc hắc, phen này an toàn rồi.
Diệp Thiếu Dương thở hổn hển một hơi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, dùng sức đẩy nắp quan tài ra bên ngoài, lại phát hiện không chút sứt mẻ. Mẹ kiếp! Bị nhốt chết ở trong quan tài rồi!
Diệp Thiếu Dương nháy mắt hoảng hốt, tâm lý bi thương muốn chết: bị đồng giáp thi vương truy kích như vậy cũng không sao, kết quả mình đem chính mình nhốt chết... Phen này tốt rồi, chết ngay cả hậu sự cũng miễn, ngủ còn là quan tài cấp bậc đế vương...
Diệp Thiếu Dương bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, vững vàng hơi thở, trong lòng ngóng trông các bạn nhỏ nhanh chóng thi cứu, bằng không mình thế nào cũng phải ngạt chết tươi ở đây.
Đồng giáp thi vương còn đang không ngừng công kích nắp quan tài, Diệp Thiếu Dương khẩn trương chờ đợi, qua một hồi, bên ngoài cuối cùng vang lên tiếng người: “Thiếu Dương, Thiếu Dương!”
Là thanh âm của Nhuế Lãnh Ngọc, mang theo tiếng sụt sịt.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương rất cảm động, nhưng không dám lên tiếng, sợ dưỡng khí không đủ dùng.
Ngay sau đó là tiếng đánh nhau, càng lúc càng xa, hiển nhiên đồng giáp thi vương bị dẫn ra ngoài.
“Ồ, Thiếu Dương đi đâu rồi?” Tiếng Tứ Bảo.
“Sẽ không là bị thi vương nuốt rồi chứ!” Tiểu Mã sợ hãi nói.
Diệp Thiếu Dương dùng sức đá nắp quan tài một phát.
“Ta kháo, ở trong quan tài, tôi nói mà, này, cậu mau ra đây đi!”
Diệp Thiếu Dương tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi, la lớn: “Tôi ra ngoài cái rắm, tôi thật ra muốn, mau mở quan tài, tôi sắp chết ngạt rồi!”
Kêu xong câu này, Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy thiếu oxi, há mồm hít thở, nhưng cảm giác càng lúc càng nguy rồi.
Sắp hết oxi...
Diệp Thiếu Dương lại bắt buộc bản thân bình tĩnh, nghe thấy bên ngoài một chuỗi tiếng vang bén nhọn kim loại ma sát, quan tài đã đang chấn động, biết là Tứ Bảo và Tiểu Mã đang cạy quan tài.
Nhanh lên nhanh lên... Diệp Thiếu Dương nhịn xuống xúc động cuồng loạn, hai tay bóp chặt cổ, thè lưỡi, há mồm hít vào.
Ý thức lại càng lúc càng mơ hồ, dần dần biến thành trống rỗng...
Đột nhiên trước mắt sáng ngời, không khí mới mẻ tràn vào, Diệp Thiếu Dương dùng sức hít một hơi, thân thể căng thẳng thả lỏng một chút, nằm xuống bất động.
“Thiếu Dương!”
Người đầu tiên đem đầu thò vào lại là Nhuế Lãnh Ngọc.
Diệp Thiếu Dương khôi phục một hơi, suy yếu nói: “Tôi thiếu oxi quá độ, hô hấp nhân tạo...”
Lần này Nhuế Lãnh Ngọc không mắc mưu, thấy hắn còn biết chiếm tiện nghi, hiển nhiên là không có việc gì, trái tim treo lên được thả xuống, lạnh lùng nói: “Anh có thể nói chuyện, hô hấp nhân tạo cái gì, mau ra đây!”
Diệp Thiếu Dương dùng sức thở hổn hển hai hơi, thở dài: “Mẹ nó, thiếu chút nữa thành pháp sư đầu tiên bị quan tài làm chết ngạt.”
“Tiểu Diệp Tử, dưới này còn có lót vải, nằm rất thoải mái chứ?” Tiểu Mã ghé lên nói.
“Phi! Thoải mái cậu tới nằm!” Diệp Thiếu Dương mắt trắng dã, từ trong quan tài bò ra ngoài, nhìn thấy Tứ Bảo đã một lần nữa đem quách bạc chống lên, chui ra ngoài, ngẩng đầu nhìn.
Qua Qua, Tuyết Kỳ và Trần Lộ, ba con quỷ đang vây công đồng giáp thi vương, vừa đánh vừa lui, lướt qua hố to chứa đầy nước diêm tinh.