Đồng giáp thi vương kia lại không ngốc, cũng nhảy qua, đuổi đánh ba người.
Diệp Thiếu Dương mới từ quỷ môn quan trở về, lập tức đầu nhập chiến trường, tung người qua, nâng tay đánh ra một đạo thần phù, vừa lúc dán ở trên giáp đồng sau lưng đồng giáp thi vương.
“Thái thượng tam thanh, tứ phương đại đế, thần uy thông thiên, phần thiên diệt địa, cấp cấp như luật lệnh!”
Phần Thiên Phù đột nhiên bùng nổ, đưa tới Tử Vi Thiên Hỏa, ngọn lửa màu lam nháy mắt lan tràn đến toàn bộ lưng đồng giáp thi vương.
Ở trong một chuỗi tiếng kêu thảm thiết, đồng giáp thi vương ngã vật xuống đất, quay cuồng lăn lộn. Diệp Thiếu Dương hướng ba người bọn Qua Qua vẫy vẫy tay, ba người hiểu ý, bay trở về bên này.
Linh lực của linh phù rất nhanh tan đi, lửa tắt, đồng giáp thi vương ở trên đất rên rỉ một lúc, lại bò dậy, xoay người đối mặt đám người Diệp Thiếu Dương, hai tay giơ lên cao, thân thể vặn vẹo, phát ra một tiếng rít gào đinh tai nhức óc.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới có cơ hội đánh giá thằng cha chơi mèo vờn chuột với mình cả buổi: đồng giáp thi vương này mặc giáp đồng xanh lập lòe sáng lên, nhưng so sánh với các đồng giáp thi bình thường kia, nhìn qua là biết hàng cao cấp, còn có miếng hộ tâm và đai lưng đầu sư tử, đầu đội khôi giáp ba sao, đỉnh đầu còn tung bay một chuỗi tua rua đỏ.
Quả thật là trang phục tướng quân.
Trên mặt hắn lại không che đậy, mặt xanh mắt trợn tròn, hai đôi răng cương thi thật dài treo ở bên ngoài môi, bên trên chảy nước miếng màu vàng.
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến nước miếng này từng chảy tới trên mặt mình, bây giờ hít thở còn mang theo một mùi tanh hôi, lập tức cảm thấy một trận buồn nôn, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, hướng thiết giáp thi vương hô:
“Ta đã biết một tấm thần phù không giết được ngươi, đến đến đến, đánh một trận hẳn hoi!”
Đồng giáp thi vương gào một tiếng quái dị, lao đến, thân thể từ trên hố nước muối nhảy qua, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
“Ngươi đi đâu!” Diệp Thiếu Dương bắt kiếm quyết, hướng đầu đồng giáp thi vương bổ xuống một kiếm, một luồng sáng màu lam hiện lên, ‘Ầm’ một tiếng, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm tuột tay mà bay ra, đồng giáp thi vương cũng ngã cắm về phía sau, rơi vào trong ao muối.
Một dòng khí bay lên không trung.
Hắc hắc, quyết đấu, thấy ngu chưa? Diệp Thiếu Dương quỳ một gối ở trên mặt đất, tuy toàn bộ cánh tay phải tê dại mất cảm giác, trong lòng lại rất sướng, coi như báo được thù mới vừa rồi bị bắt nạt.
Đồng giáp thi vương quái kêu lên ý đồ trèo lên, Tiểu Mã và Tứ Bảo lập tức xông lên, một người cầm xẻng công binh, một người cầm Toái Hồn Trượng, dùng hết toàn lực hướng đầu đồng giáp thi vương nện xuống, đem đồng giáp thi vương đánh về trong hố.
Đồng giáp thi vương dựa vào một thân thi khí mãnh liệt, thế mà lại lần nữa bò ra.
Nhuế Lãnh Ngọc tách ra hai người, tế ra Ngũ Bảo Kim Liên, dùng sức thổi, Kim Liên Nghiệp Hỏa hình thành một cột lửa phun ra, đem đồng giáp thi Vương Mãnh đẩy trở về, lại lần nữa rơi xuống hố.
Hai người bọn Tứ Bảo lại lần nữa xông lên, đập mạnh một chập.
“Ngao...” Đồng giáp thi vương mở cái miệng rộng, phun ra một ngụm thi khí màu đen, đem hai người đẩy ra thật xa, ngã xuống đất, hai tay bám chặt gạch mộ bên hố, lại lần nữa leo lên.
Mọi người chấn động vô cùng, đồng giáp thi vương này cũng quá khủng bố rồi nhỉ?
Thời khắc mấu chốt vẫn là Diệp Thiếu Dương, tiến lên lại một tấm thần phù dán trên đầu đồng giáp thi vương, biến đổi thủ ấn, trên linh phù sáng lên một luồng ánh sáng màu tím, đem đồng giáp thi vương lại lần nữa đánh về trong hố, hồi lâu không thấy động tĩnh.
“Chết rồi nhỉ?” Tiểu Mã ghé lên, nơm nớp lo sợ hỏi.
Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng, chỉ nghe “Ào” một tiếng, trong hố nổi lên bọt nước, đồng giáp thi vương nhảy dựng lên, bổ nhào tới.
Mọi người liên tục lui về phía sau, đáng tiếc vị trí của Tiểu Mã không tốt, bị đồng giáp thi vương bổ trúng, đè lên người, vững vàng rơi xuống đất.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nhấc lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lao tới, vừa muốn vung chém, lại thấy thi vương kia không nhúc nhích.
Tiểu Mã kêu quái dị từ dưới thân thi vương bò ra, hai tay cào mặt, kêu to: “Mau lấy nước đến!”
Tứ Bảo vội vàng tới bên hố nước, xách tới một thùng nước, hướng trên mặt Tiểu Mã phun vào.
Thùng nước này là Nhuế Lãnh Ngọc chủ trương lưu lại, vì sợ ở trong quá trình đối phó đồng giáp thi vương, có người trên người bị dính nước diêm tinh, kịp thời tẩy rửa, quả nhiên đã phát huy công dụng.
“Tôi cũng rửa chút.” Diệp Thiếu Dương dùng nước còn lại giội sạch đầu tóc mặt mày, đem nước miếng rửa sạch sẽ, ngồi trên mặt đất thở hổn hển, hướng đồng giáp thi vương nhìn lại, một thân khôi giáp mọc đầy rỉ xanh, đã rỉ chết.
Cái gọi là đồng giáp thi, giáp đồng không phải mặc ở trên người, mà là cùng thân thể trưởng thành một thể, biến thành làn da của mình.
Đồng giáp thi vương cho dù khỏe vô cùng, cũng không có cách nào xé rách làn da của mình, chỉ có nằm úp sấp ở trên mặt đất, thân thể run run, không ngừng gào khan.
Nhuế Lãnh Ngọc tiến lên, dùng Tùng Văn Cổ Định Kiếm đâm vào mắt nó, quấy não dịch, triệt để kết quả nó.
Đám người Qua Qua cũng xông tới, một đám người ngồi trên mặt đất há mồm thở dốc.
“Vật này thật lợi hại, nếu không có nước diêm tinh, chúng ta nói không chừng cũng không đối phó được đâu.” Trần Lộ cảm khái nói.
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến đồng giáp thi vương năm lần bảy lượt từ trong hố nước muối bò ra, cũng là lòng còn sợ hãi.
“Mẹ nó, sắp chết còn đè ta một phát!” Tiểu Mã lau khuôn mặt bị nước diêm tinh đốt đỏ bừng, giận dữ nói, bởi vì sưng đỏ, mặt cậu ta nhìn qua càng béo, giống cái bánh bao bột lên men.
Tứ Bảo duỗi lưng mỏi, nằm xuống đất, nói: “Cuối cùng xong việc...”
Diệp Thiếu Dương thở hổn hển mấy hơi, nói: “Còn chưa xong việc đâu, đừng quên Lâm Tam Sinh còn chưa tìm được, còn có, Lâm Tam Sinh cùng thiên la dạ xoa kia đều từng nói, đồng giáp thi vương này có bốn thủ linh đồng tử, chúng ta lại một con cũng chưa gặp được.”
“Chẳng lẽ bọn chúng đều ở mạch nước ngầm bên kia?” Tứ Bảo kinh ngạc nói.
“Chỉ có loại giải thích này.” Diệp Thiếu Dương nói: “Hơn nữa phía dưới đó thi khí cùng yêu khí lan tràn, hiển nhiên là có vấn đề, mặc kệ thế nào cũng phải xuống dưới đi xem chút.”
“Được, nghỉ ngơi trước một chút.” Tứ Bảo ngồi trên mặt đất, thở hổn hển một hồi, hướng Diệp Thiếu Dương giơ ngón tay cái lên, cười nói: “Có thể ở trong không gian nhỏ hẹp như vậy cùng đồng giáp thi vương đấu lâu như vậy, còn không bị thương đi ra, trong pháp sư đương thời, nhắm chừng cũng không còn ai nữa.”
Tứ Bảo biết rõ, trong loại hoàn cảnh đó, khảo nghiệm không phải pháp lực của một pháp sư, mà là thân thủ cùng năng lực nhìn thời cơ phản ứng, đa số pháp sư chỉ biết làm phép, phàm là gặp được quỷ yêu đều phải trước tiên bày trận, dưới loại tình huống đó chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
“Đừng nói nữa.” Diệp Thiếu Dương thở dài, vô lực nói.
Tất cả mọi người đều nghỉ ngơi một hồi lâu, sau đó cùng nhau đến phòng bên trái, ghé vào bên cái hố kia nghe ngóng, trừ tiếng nước chảy không có khác thường, sau đó quyết định đi xuống.
“Quy củ cũ, có người ở nơi này thủ, miễn cho bị người ta chặn mất đường lui, nếu người phía dưới gặp được nguy hiểm, cũng dễ giải cứu.”
Ánh mắt Diệp Thiếu Dương đảo qua mọi người, dừng ở trên mặt Tuyết Kỳ cùng Trần Lộ: “Hai người là quỷ, cảm quan linh mẫn, hai người lưu lại đi.”
Lập tức dặn dò một phen, người còn lại theo dây thừng đi xuống, tới bên suối nước.
“Hai bên đều có đường, chia nhau hành động.” Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi và Lãnh Ngọc đi hạ du, mọi người đi thượng du.”
“Ta đi theo lão đại.” Qua Qua nói.