Quách Thiếu Di tạm dừng một chút, nói: “Chuyện sau đó, nghĩ hẳn quân sư đã nói với ngươi, nhưng có một số thứ ngươi vẫn là không biết. Vốn cha ta là có ý khôi phục, nhưng không ngờ vài năm sau, phu quân ta bị bệnh qua đời...”
Diệp Thiếu Dương nghe tới đây, trong lòng nghĩ, cho dù Kiến Văn đế không chết, trông cậy vào chút binh mã này của Quách tướng quân, cũng không có khả năng phục quốc, nhưng nghĩ lại, Kiến Văn đế dù sao cũng là danh chính ngôn thuận kế thừa đại thống, Chu Lệ chính là soán vị.
Kiến Văn đế nếu thật sự vung tay hô một tiếng, có lẽ thật sự sẽ có một số người đương quyền hoặc chư hầu địa phương đáp lại.
Chu Lệ hẳn là cũng là sợ một điểm này, cho nên mới không ngừng phái người tìm kiếm hắn.
Nếu Kiến Văn đế không chết, ngủ đông đợi được một thời cơ, có lẽ lịch sử sẽ viết lại, ít nhất cũng sẽ lật lên một ít gợn sóng. Đáng tiếc lịch sử không có giả thiết.
Quách Thiếu Di nói tiếp: “Sau khi Kiến Văn đế chết, qua không lâu, Hồ 濙 thế mà tìm được nơi này, tuy chưa phát hiện ta cùng phụ thân, nhưng đã phát hiện rất nhiều điểm đáng ngờ, sau khi hắn đi, phụ thân biết đại thế đã mất.
Nếu có lựa chọn mà nói, hắn thật ra cũng không muốn chết, nhưng đã không có đường lui, dưới áp lực truy bắt nặng nề, các binh sĩ kia của ông khẳng định có kẻ phản bội, một khi tố giác, ông cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển cũng là chết.
Lúc này, ông đã bị quốc sư mê hoặc, quốc sư công bố có thể giúp bọn họ biến thành đồng giáp thi, để ông thống soái thi binh, đi chinh chiến bốn phương...
Cha ta có lẽ không tin, nhưng ông nghĩ đến tất nhiên phải chết, có thể ở sau khi chết trở thành thi vương, chế tạo phiền toái tương đối cho Chu Lệ, ông cảm thấy giá trị, cho nên ông nghe lời quốc sư nói.”
“Đợi một chút.” Diệp Thiếu Dương xua tay nói: “Quốc sư kia, là lai lịch thế nào?”
“Là một thiên sư Lao Sơn phái, ngươi sẽ không biết hắn, hắn là cao nhân phu quân ta thời kì tại vị từ dân gian tìm, bởi vì là quốc sư, khiêm nhường khắp nơi, thanh minh không hiện, cho dù ở trong đạo môn cũng là hạng người vô danh.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, quả nhiên là thiên sư đạo môn.
“Ngươi nói tiếp đi.”
“Phụ thân dẫn một ít tướng sĩ trung thành tới chết, đem toàn bộ binh sĩ giết chết, dựa theo bí pháp của quốc sư vùi lấp, sau đó là chính ông ấy... Tình hình lúc đó không cần nhiều lời, sau đó phu quân ta cũng táng ở trong mộ.
Phu quân cùng phụ thân ta đều đã chết, ta một mình một người cũng không muốn sống nữa, vì thế tuẫn táng cho phu quân, làm một đôi vợ chồng vong mệnh, tùy ý quốc sư làm phép, đem ta biến thành quỷ thi.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong, cùng Nhuế Lãnh Ngọc nhìn nhau một cái, trong lòng đều chấn động không thôi.
Vừa nghĩ đến quỷ thi trước mặt này lúc còn sống từng là hoàng hậu, tuy chưa từng vào cung, nhưng dù sao cũng là chính thê của Kiến Văn đế, loại cảm giác này rất thần kỳ, như là xuyên việt lịch sử.
“Vậy bản thân quốc sư mình?” Nhuế Lãnh Ngọc hỏi.
Quách Thiếu Di nói: “Quốc sư ở sau khi xử lý chúng ta, hắn cũng dùng bí pháp tự sát, trở thành quỷ thi. Đây đã là mấy chục năm sau. Chúng ta sau khi thành hình, liền ở thi sào tu luyện. Chúng ta khi đó mới biết được âm mưu của quốc sư:
Sau khi trở thành quỷ thi, hắn thành người mạnh nhất trong chúng ta, thống soái toàn bộ mọi người, cha ta bị hắn nhốt ở trong quan tài, ngủ say nhiều năm, quốc sư muốn hắn tu luyện đến phi cương vương, chờ toàn bộ chúng ta đủ cường đại, sau đó chinh phạt Quỷ Vực, thành lập âm sào quốc gia.”
Diệp Thiếu Dương nghe tới đây, nhịn không được lắc đầu cười khổ, gã quốc sư này, Lao Sơn thiên sư, thật sự là rất có dũng khí.
“Nhưng chuyện xảy ra sau này, đã thay đổi kế hoạch của quốc sư:
Đó là lần đầu tiên động đất, địa cung sụp xuống một khối, chúng ta mới phát hiện trong lòng đất còn có cổ mộ tồn tại, cùng nhau đến tra xét, nào ngờ nơi này lại có một quỷ thi vương bị phong ấn, dẫn mấy chục con hắc mao sát. Giữa chúng ta đã tiến hành một hồi đại chiến...
Về sau chúng ta thắng, cho nên ta ở đây.”
Một đoạn nói chuyện này của nàng đã giải thích cho hai người bọn Diệp Thiếu Dương rất nhiều chỗ lúc trước nghi hoặc.
“Nhưng, chúng ta trả giá cũng rất thảm trọng... Quốc sư đã chết, hồn phi phách tán, phu quân ta cũng đã chết, cho nên ta thành chúa tể, ta thu phục mấy con hắc mao sát còn sót lại, bảo chúng ăn những đồng giáp thi không thể quản thúc... Là các ngươi nhìn thấy như vậy.”
Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc đều ngẩn ra: “Kiến Văn đế ở nơi này!”
“Trong cái quan tài phía sau ta là hắn, đây cũng là mục đích ta tìm các ngươi đến—— “
“Đợi chút, ta có chút rối.” Diệp Thiếu Dương khoát tay áo, nhìn Lâm Tam Sinh một cái nói: “Nói như vậy, ngay từ đầu đây là âm mưu, là các ngươi cố ý dẫn ta tới?”
“Cũng không phải, chuyện xưa của tiểu sinh, tất cả đều là thật.” Lâm Tam Sinh hướng Diệp Thiếu Dương vái một cái, rất áy náy nói,
“Ta thật sự là vì tìm kiếm nương tử ta mới ở lại trên đời, ngẫu nhiên về đến nơi đây, hồn phách bị quốc sư vây khốn, về sau trên mộ bị Chu Lệ bỏ thêm phong ấn, ta không ra được, chỉ có thể luôn nán lại ở nơi này, hầu hạ nương nương...
Nương nương giúp ta tu luyện, chưa lấy hồn phách ta, một điểm này, là ta lừa các ngươi. Lần trước sau khi động đất, phía dưới xuất hiện khe hở, nương nương cũng đáp ứng thả ta đi, vừa tìm kiếm nương tử ta, cũng là vừa tìm kiếm pháp sư, đến cứu trợ hoàng thượng nhà ta...
Vừa vặn gặp được Diệp thiên sư ngươi, ta sợ sau khi nói rõ, ngươi sẽ không đồng ý, gặp đúng lúc ngươi cũng muốn xuống cổ mộ giết địch, ta liền biết thời biết thế... Diệp thiên sư, xin tin tưởng tiểu sinh, tuyệt không có ý đồ gia hại ngươi, cũng luôn coi ngươi là ân nhân!”
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn vẻ mặt rất thành khẩn, hơn nữa giờ này khắc này, mình đã bị lừa đến đây, hắn ngược lại cũng không có lý do nói chuyện, cảm thấy dễ chịu hơn.
Cái khác không nói, vài ngày ở chung ngắn ngủn, hợp tác đấu pháp, mình đã đem hắn coi là bạn.
Bị bằng hữu bán đứng, cảm giác thật khó chịu.
“Ngươi vì sao... Đến cổ mộ sẽ bị người ta bắt đi, người bắt ngươi là ai?”
“Đó là thị nữ của ta.” Quách Thiếu Di nói: “Nàng ở trong điện thờ phụ, ngươi lát nữa có thể gặp được nàng, nàng trước đây đi mang đi quân sư, là vì chế tạo một cái giả tưởng hắn bị bắt đi, cũng miễn đi dọc theo đường đi gặp được các loại tình huống, hắn không thể tự bào chữa.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời lắc lắc đầu, bị mấy con quỷ đùa giỡn thành như vậy.
“Diệp thiên sư, chủ thượng đã không có ý tứ gia hại ngươi... Có thể tha cho muội muội không?”
Đồng nam kia không biết đi ra khi nào, đi đến bên người Quách Thiếu Di, hướng Diệp Thiếu Dương rụt rè nói.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ đến đồng nữ ở trên vai mình, bởi vì là quỷ, không có sức nặng, cô cũng không giãy dụa, cho nên mình chỉ để ý nghe Quách Thiếu Di nói chuyện, lại đã quên sự tồn tại của cô.
Lập tức vỗ vỗ lưng đồng nữ, nói với Quách Thiếu Di: “Hai kẻ này, chuyện lại là thế nào?”
“Ta phái hai người bọn họ đến, chỉ vì thua ngươi, sau đó bọn họ tất nhiên cầu tình, ta muốn xem phản ứng của ngươi.” Quách Thiếu Di thản nhiên nói.
“Phản ứng gì?”
“Thông qua việc nhỏ này, xem ngươi có phẩm chất giúp người hay không, để đem đại sự phó thác ngươi.”
Quách Thiếu Di nói: “Diệp thiên sư cũng không cần chú ý, bọn họ vừa rồi không phải là biểu diễn. Mà là ta cố ý không báo cho bọn họ biết chân tình, để tránh bọn họ bó tay bó chân, bị ngươi nhìn ra.”