Thử... Trong lòng Diệp Thiếu Dương hơi khó chịu, khẽ hừ một tiếng, nói: “Ngươi không sợ ta đem bọn họ giết chết?”
“Sẽ không, lúc ấy ta ngay tại sau tường quan sát, nếu ngươi thực muốn diệt bọn họ, ta sẽ kịp thời triệu hồi bọn họ.” Trong giọng nói của Quách Thiếu Di tràn đầy tự tin, lại hơi mang chút ngạo khí.
Diệp Thiếu Dương nhìn nàng, cười nhẹ: “Nếu ta lúc trước ra tay, ngươi căn bản không kịp cứu viện. Ngươi tin không?”
Quách Thiếu Di nhìn hắn một hồi, nói: “Ta tin.”
“Ừm, ngươi có thể cũng biết mình không thể kịp thời cứu viện, nhưng vì kế hoạch của ngươi, ngươi vẫn phái bọn họ đến, cho nên...”
Quách Thiếu Di nói: “Cho nên cũng không sao cả, cho dù ngươi diệt bọn họ, cũng chỉ là một đôi linh phó.”
Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, ánh mắt chuyển qua trên mặt đồng nam bên cạnh, thấy trong mắt hắn cũng chưa toát ra nét thất vọng, trong lòng bi ai một phen.
“Người hầu, vĩnh viễn đều là người hầu.”
Quách Thiếu Di thản nhiên nói.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Ngươi sai rồi...”
“Lớn mật!” Một thanh âm nữ tử thanh thúy từ nhĩ thất truyền đến, tiếp theo bóng người bay tới.
Hai người bọn Diệp Thiếu Dương nhìn lại, thấy chính là vị kia lúc trước “bắt đi” Lâm Tam Sinh, bây giờ mới nhìn rõ đây là một nữ tử khuôn mặt thanh tú, mặc áo xanh, trang phục cung nữ, tức giận nhìn Diệp Thiếu Dương: “Không được vô lễ với nương nương!”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: “Ta vô lễ?”
“Dám nói nương nương sai rồi, chẳng phải là vô lễ?”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, không tức giận, hướng nàng nói: “Em gái này anh nói với em, anh sinh ở tân Trung Hoa sinh trưởng ở dưới cờ đỏ, trong từ điển của anh không có nương nương gì, cũng không có hoàng đế.”
“Tiểu Thiến luôn luôn ở trong cổ mộ hầu hạ ta, chưa bao giờ đi ra ngoài, thiên sư tha thứ.”
Quách Thiếu Di thản nhiên xin lỗi: “Ta tuy cũng chưa bao giờ đi ra ngoài, nhưng quân sư quay về nói cho ta về thế giới bên ngoài, ta có thể hiểu. Thiên sư vừa nói ta sai rồi, đây là vì sao?”
“Thôi, nói ngươi cũng không thông.”
Diệp Thiếu Dương cũng không muốn tán gẫu nhân quyền cái gì với một con quỷ của xã hội cũ, lúc này đem đồng nữ buông xuống, nói với đồng nam kia: “Ngươi lại đây.”
Đồng nam ngẩng đầu nhìn nhìn Quách Thiếu Di, thấy nàng khẽ gật đầu, mới hướng Diệp Thiếu Dương đi qua.
Diệp Thiếu Dương ra tay nhanh nhẹn, đem một đạo linh phù dán lên mặt hắn, nháy mắt đem hắn thu hồi, lại dùng một đạo linh phù đem đồng nữ cũng thu lại, đem hai đạo linh phù đặt bên người, vỗ vỗ tay, tâm tình cảm thấy thoải mái hơn chút.
Quách Thiếu Di khẽ nhíu mày, không hiểu hắn vì sao phải làm như vậy.
Diệp Thiếu Dương thật ra là có tính toán của mình: nhỡ đâu lúc sau nếu đánh nhau, một đôi đồng nam đồng nữ này mang lòng ngu trung đối với Quách Thiếu Di, khẳng định sẽ ra tay, vẫn là xử trí trước tốt hơn.
Tiếp theo, đôi huynh muội này cũng không phải ác linh, Diệp Thiếu Dương không muốn nhìn thấy bọn họ bị Quách Thiếu Di chỉ huy, công kích mình, bị mình giết chết, đến lúc đó mình cùng đôi huynh muội này giống nhau, đều bị Quách Thiếu Di dùng như khẩu súng.&Đương nhiên, có thể không đánh vẫn là không đánh mới tốt, trước mắt cũng không có dấu hiệu động thủ. Nhưng trước tiên làm tốt một chiêu chuẩn bị, tổng không là chuyện xấu.
“Hiện tại tất cả đều đã rõ ràng.” Diệp Thiếu Dương nhìn Quách Thiếu Di nói: “Nói đi, các ngươi hao hết tâm tư dẫn ta đến, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Quách Thiếu Di nói: “Thiên sư mời đi lên, hai vị có thể cùng nhau.”
Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn nhau một cái, theo bậc thang đi tới.
Quách Thiếu Di xoay người, hướng cái quan tài ngọc thạch bày trong đại điện đi đến, châu ngọc toàn thân va chạm, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Hai người đi qua theo, chăm chú nhìn lại, đây quả thật là một cái quan tài ngọc, lại hoàn toàn trong suốt, giống như thủy tinh, cả vật thể trong suốt.
“Đây là Thạch Tinh Ngọc Tủy Quan...” Nhuế Lãnh Ngọc hít khí nói.
Quách Thiếu Di nói: “Cô nương hảo nhãn lực.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Cái quan tài này rất đặc biệt sao?”
“Đâu chỉ đặc biệt, quả thực là cực phẩm!” Nhuế Lãnh Ngọc luôn luôn gặp chuyện bình tĩnh cũng hơi kích động hẳn lên,
“Thạch Tinh Ngọc Tủy là một loại ngọc thạch sản xuất ở cực bắc hàn địa, một khối nhỏ to bằng quả trứng gà cũng giá trị liên thành, huống chi dùng để làm quan tài, đương thời có thể sử dụng được cái quan tài này, trong nước nhắm chừng chỉ có họ Vương.”
Quách Thiếu Di thản nhiên cười nói: “Ở thời đó của chúng ta, Thạch Tinh Ngọc Tủy này vẫn chưa đáng giá như vậy, chỉ là tương đối thưa thớt, cái quan tài này là quốc sư tạo ra, kiếm ở đâu, ta cũng không biết.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Có lẽ là bởi vì các ngươi thời đó vơ vét quá nhiều, cho nên hiện tại vật lấy hiếm làm quý, cho nên đáng giá.”
Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong lời này cũng gật gật đầu, nói tiếp: “Thạch Tinh Ngọc Tủy Quan, có một hạng công năng giống với âm trầm mộc, có thể ngăn cách khí tức trong ngoài, cam đoan thi thể vạn năm không mục nát. Nhưng điều mà âm trầm mộc không làm được là:&Thạch Tinh Ngọc Tủy có thể chuyển hóa âm khí trong cơ thể thi thể phát ra biến thành dương khí, cho nên có truyền thuyết, người ta sau khi chết nếu nằm ở trong Thạch Tinh Ngọc Tủy Quan một trăm năm, thi khí tan hết, thân thể sống lại, người cũng có thể sống lại...”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Điều đó không có khả năng.”
“Đúng vậy, thứ mà Thạch Tinh Ngọc Tủy tạo ra, thật ra là quỷ thi, nhưng bởi vì không ngừng có dương khí tẩm bổ, hình thái loại quỷ thi này lại khác với quỷ thi bình thường, hơn nữa chỉ cần nằm ở trong quan tài, tu vi sẽ lấy tốc độ gấp bên ngoài mấy lần tăng trưởng...”
“Như vậy à.” Đáy lòng Diệp Thiếu Dương rung động, cẩn thận đánh giá cái quan tài này, quan tài tuy là trong suốt, nhưng trong đó tràn ngập một làn sương mù màu vàng nhạt, ở trong quan tài lưu chuyển mọi nơi, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong.
Quách Thiếu Di tiến lên, vuốt ve một đầu của quan tài.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, tay nương nương này vừa trắng vừa non, hơn nữa ngón tay dài nhỏ, như măng ngọc, hình dáng cái tay cũng tuyệt đẹp. Thật sự là nhân gian tuyệt phẩm.
Khụ khụ, mình hình như chú ý lầm trọng điểm rồi...
Ánh mắt dời xuống, chỉ thấy làn sương mù kia trong quan tài quay cuồng hẳn lên, hướng tới ngón tay Quách Thiếu Di ùa đi, cuối cùng thế mà thẩm thấu nắp quan tài, bị nàng hút vào trong tay.
Diệp Thiếu Dương không kịp hỏi tác dụng của sương mù này, bởi vì trong quan tài chuyện vật, hoàn toàn hấp dẫn hắn chú ý:
Trong quan tài tràn đầy đều là nước trong, bên trong có một thi thể nằm ngửa, mặc hoàng bào thêu rồng, đầu đội một chiếc mũ báu màu vàng không có tua, giữa mũ báu có một viên ngọc châu mắt rồng cực lớn, ánh sáng nhu hòa màu vàng nhạt chính là hạt châu này phát ra.
“Hoàng đế!” Diệp Thiếu Dương âm thầm thất thanh.
Hướng trên mặt hoàng đế nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt không sai biệt lắm với người bình thường, chỉ là hơi tỏ ra tái nhợt, lẳng lặng nằm ở trong nước, trông rất sống động.
Hoàng đế nhìn qua ba mươi mấy tuổi, tướng mạo tuấn lãng, tuy nhắm mắt lại, sắc mặt an tường, nhưng vẫn cho người ta một loại cảm giác khí vũ hiên ngang.
Đây là loại diện mạo liếc một cái là biết không phải người thường.
Diệp Thiếu Dương lập tức nghĩ đến, ý tưởng này là sai, là bị thân phận của hắn cùng long bào trên người ảnh hưởng, không có ai có tướng đế vương trời sinh.
“Đây là... Kiến Văn đế Chu Duẫn Văn!” Hai tay Nhuế Lãnh Ngọc chống ở trên quan tài, mở to mắt nhìn, nhìn vị này, một trong các hoàng đế bi tình nổi tiếng nhất trong lịch sử, trong lòng cũng không cách nào trấn định nữa.
“Dân gian truyền thuyết là thật, Chu Duẫn Văn... Thật đẹp trai, so với Từ Tranh đẹp trai hơn một trăm lần.”
“Từ Tranh?” Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: “Gã đầu trọc đó? Chuyện liên quan gì tới hắn?”
“Anh chưa từng xem 《 Tình yêu vượt thời không》 sao, Từ Tranh từng đóng Chu Duẫn Văn, quả thực... Là một loại khinh nhờn mà.”
Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, bất mãn nói: “Đáng tiếc người ta có nương nương rồi.”