Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 814: Chương 814: Chương 814: Hoàng đế đẹp trai




Nhuế Lãnh Ngọc quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt từ trên mặt Kiến Văn đế dời đi, trông thấy trong nước có mấy con cá nhỏ màu trắng, ở trong nước chậm rãi bơi.

Nhìn kỹ, bộ dáng giống cá, nhưng không có đầu mắt, mà là một mảng sương mù mờ mịt.

“Hồn ngư!” Diệp Thiếu Dương cũng mới chú ý tới những con “cá nhỏ” này, thất thanh nói.

Quách Thiếu Di ở bên cạnh nói: “Không hổ là thiên sư, liếc một cái nhìn thấu chân tướng. Đó là ba hồn bảy vía của hoàng thượng biến thành... Chuyện này còn cần trở lại trận chiến đấu năm đó nói lên.

Trận đại chiến đó chúng ta tuy thủ thắng, nhưng hoàng thượng bị quỷ thi vương gây thương tích, vốn đã phải hồn phi phách tán, may mắn có Thạch Tinh Ngọc Tủy Quan này, quốc sư đem thân thể cùng hồn phách chặn ở trong quan tài, tự mình xuống Cửu U tìm đến nước Vong Xuyên, để vào trong quan tài.

Tiếp đó dùng Hỗn Nguyên Châu định hồn, đem ba hồn bảy vía hóa thành hồn ngư. Nước Vong Xuyên thuần âm. Thạch Tinh Ngọc Tủy có thể hóa thi khí thành dương khí, âm dương điều hòa, tẩm bổ thân thể cùng hồn phách, bảo đảm trường tồn bất diệt.

Quốc sư làm như vậy, mục đích là muốn đem hồn phách và thân thể kết hợp, làm hoàng thượng sống lại, nhưng hắn lúc ấy đã là quỷ, rất nhiều đạo thuật không thể thi triển.

Hắn cũng nói cho ta biết, muốn khiến hoàng thượng hồn thân kết hợp, phải có đạo môn tông sư làm phép mới có thể làm được, mà chúng ta ở trong cổ mộ, ngăn cách với thế gian, căn bản không thể tiếp xúc đạo môn tông sư.

Tuy quân sư có thể rời khỏi cổ mộ, nhưng mặc dù hắn tìm mời tới thiên sư, loại sự tình này người ta cũng tất nhiên không chịu giúp đỡ, chúng ta dù sao cũng là quỷ, người ta không đến đem chúng ta thu phục coi như không tồi rồi.”

Diệp Thiếu Dương nghe tới đây, xem như hiểu toàn bộ tình huống, nhíu mày hỏi: “Gã quốc sư kia, ngươi không phải nói hắn bị quỷ thi vương giết rồi sao, sao lại đi âm ty lấy nước Vong Xuyên, tự mâu thuẫn nha.”

Quách Thiếu Di trầm mặc một chút, nói: “Quốc sư hồn phách chưa tan, chỉ là bị thương nặng, sau khi hoàn thành tất cả cái này, ta thừa dịp hắn vô lực phản kháng, đem hắn diệt hồn.”

Diệp Thiếu Dương chấn động.

Quách Thiếu Di nhìn hắn một cái, nói: “Ta không muốn để cho hắn thống soái đám đông đồng giáp thi, ta đối với chuyện nhân gian đã chán ghét, cũng không muốn độc hại sinh linh.”

Diệp Thiếu Dương không nói gì thêm, việc nhà đối phương, hắn cũng không muốn hỏi nhiều.

“Thạch Tinh Ngọc Tủy Quan này, vốn là vật của các ngươi?”

“Phải. Thi thân của hoàng thượng, vốn đã chôn ở nơi này. Ban đầu là ở trong minh điện thượng tầng cổ mộ, thi thể cha ta vốn ở điện thờ phụ, về sau chúng ta phát hiện tầng cổ mộ này tồn tại.

Sau một trận chiến đó, quốc sư nói nơi này địa khí tràn đầy, âm trạch phong thuỷ càng tốt, mới sai đồng giáp thi đem quan tài ngọc đưa đến, sửa đem quan tài cha ta chuyển qua minh điện bên trên, coi như là vì mê hoặc Chu Lệ hoặc là trộm mộ tặc sau này.”

Quách Thiếu Di nói: “Diệp thiên sư có cách nào làm hoàng thượng sống lại không?”

“Cái này...” Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, gật đầu nói: “Có thể. Nhưng ta không rõ, lúc trước ngươi nói, lo lắng thiên sư khác không chịu hỗ trợ, nhưng ngươi làm sao biết ta sẽ hỗ trợ?”

Lâm Tam Sinh người nhẹ nhàng tiến lên, nói: “Bởi vì Diệp thiên sư có trái tim thương người.”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai: “Nhưng hoàng đế đã chết, cho dù hồn thân xác nhập, cũng là quỷ thi, làm như vậy trái với đạo pháp, xin lỗi việc này ta cũng không thể giúp.”

Đối với câu trả lời của hắn, Quách Thiếu Di cũng chưa biểu hiện ra ngoài ý muốn và thất vọng, cười nhẹ, nói: “Ta đương nhiên sẽ không để Diệp thiên sư làm việc không công một hồi. Sau khi xong việc, Hỗn Nguyên Châu này thuộc về Diệp thiên sư.”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, hướng trên vương miện của Kiến Văn đế nhìn lại, Hỗn Nguyên Châu từng là đạo gia chi bảo, tiếng tăm lừng lẫy, mình cũng từng ở trong điển tịch đạo gia xem qua giới thiệu tương quan:

Bảo bối này có thể tăng tốc thu thập các loại khí tức, đeo ở trên người đạo sĩ, có thể tăng cường mấy lần hiệu quả thổ nạp, nếu là quỷ yêu thi linh đeo, cũng sẽ đẩy nhanh tụ tập khí tức.

Hỗn Nguyên Châu thiên tính là thủy, tác dụng ở trong nước càng thêm rõ ràng.

Trong giây lát, trong đầu sinh ra một ý niệm: Chanh Tử là thủy yêu, trường kỳ ở trong nước cuộc sống, nếu có cái này Hỗn Nguyên Châu, khẳng định có thể phát huy ra lớn nhất diệu dụng.

“Thật không ngờ, bảo bối này mất tích gần ngàn năm, thế mà lại ở đây...” Diệp Thiếu Dương nhìn Hỗn Nguyên Châu, lẩm bẩm.

“Đây là quốc sư từ Lao Sơn mang đến. Hỗn Nguyên Châu tuy tốt, nhưng ta biết, một viên Hỗn Nguyên Châu muốn đánh động Diệp thiên sư, sợ là không dễ dàng, Diệp thiên sư đi theo ta đi.”

Nói xong xoay người hướng điện thờ phụ bên trái đi đến.

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc liếc nhau, bám theo.

Cánh tay ngọc của Quách Thiếu Di búng một phát, một đạo quỷ hỏa từ đầu ngón tay bay ra, rơi ở trên đế đèn một góc mộ thất.

Quỷ hỏa âm u, đem điện thờ phụ chiếu thành màu xanh lục.

Hai người nhìn quanh, điện thờ phụ này bài trí rất đơn giản, giữa đó có một cái quan tài, dựa vào tường bày một đống vật bồi táng đồ sứ linh tinh, đều đã tàn phá không chịu nổi.

Trên một bức tường có rất nhiều hốc trên đó, bên trong đủ loại đồ với các kiểu dáng.

“Những kinh quyển thư tịch này, đều là đồ cổ Đông Tấn.” Quách Thiếu Di nói: “Đối với tu đạo không có tác dụng gì, cho dù có thể đổi tiền, nghĩ hẳn Diệp thiên sư người thanh cao, cũng sẽ không để ý tới những vật lụa giấy này.”

Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng cười, sờ sờ mũi, nhìn trộm Nhuế Lãnh Ngọc, phát hiện cô đang cười lạnh.

“Ta chỗ này có vài thứ tốt, Diệp thiên sư có lẽ sẽ thích, Tiểu Thiến ngươi đi cầm đến.”

Nghĩ đến hai người chủ tớ này sớm đã thương lượng, Tiểu Thiến cái gì cũng chưa nói, tung người đi đến dưới tường, từ trong hốc tường lấy ra mấy món đồ, hai tay nâng lên, tới trước mặt Diệp Thiếu Dương.

“Ngươi họ Niếp sao?” Diệp Thiếu Dương thuận miệng trêu cô một câu.

“Cái gì?”

Diệp Thiếu Dương cười cười.

Quách Thiếu Di đi tới, từ trong tay cô cầm lấy một cây dược thảo màu đỏ, nói: “Âm Huyết Linh Chi, ta nghe quân sư nói, Diệp thiên sư có người bạn Phật môn, đang cần thứ này để cứu mạng...”

“Âm Huyết Linh Chi!” Diệp Thiếu Dương hầu như nhảy lên, thật sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử a! “Ngươi, ngươi là từ đâu kiếm được?”

“Đây là vật mộ chủ ban đầu, trong miệng quỷ thi vương kia sinh trưởng, sau khi quỷ thi vương chết, quốc sư biết đây là đồ cực tốt, nhưng vô dụng với chúng ta, cho nên sau khi cất khô vẫn luôn bảo tồn.”

Quách Thiếu Di cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp đem Âm Huyết Linh Chi vươn đến trước mặt Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương chần chờ một chút, đã hiểu ý tứ của cô: thu đồ của ta, chẳng khác nào đáp ứng hỗ trợ.

Nhưng hắn không nghĩ như vậy, đem đồ nhận lấy trước rồi nói sau.

“Cảm tạ.” Diệp Thiếu Dương tiếp nhận Âm Huyết Linh Chi, cất kỹ bên người, chắp chắp tay.

Quách Thiếu Di lại cầm lấy một quyển sách ố vàng, nói: “Đây là tâm pháp thượng cổ bí truyền của Phật môn, 《 Đạt Ma Hàng Ma Kinh 》, trên đời chỉ sót lại một quyển này, là vật phu quân ta năm đó từ trong cung mang đến, tu luyện tâm pháp này, có thể đạt thành La Hán kim thân.”

“La Hán kim thân, đó là cái gì?” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: “Ta là đạo sĩ được rồi, ngươi chẳng lẽ muốn ta đạo Phật song tu?”

Quách Thiếu Di cười nhẹ: “Ở trong tay Diệp thiên sư vô dụng, nhưng người bạn Phật môn kia của Diệp thiên sư, nhất định sẽ yêu thích không buông tay.”

Diệp Thiếu Dương ngất mất, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi tìm ta hỗ trợ, tặng hai loại đồ vật, đều là cho người khác, ta không bằng trực tiếp gọi hắn tới đây giúp ngươi cho xong.”

Quách Thiếu Di nói: “Ta biết Diệp thiên sư đối với bằng hữu là vô cùng tốt, tặng cho hắn, giống với tặng cho ngươi.”

“Được rồi, ta là Lôi Phong.” Diệp Thiếu Dương buông thõng tay.

“Lôi Phong? Lôi Phong tháp sao?” Quách Thiếu Di hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.