“Bọn họ đâu, đều không sao chứ?”
“Đều ở bên ngoài.” Chu Tĩnh Như lại giận lườm hắn một cái: “Anh cũng như vậy rồi, còn để ý tới người ta?”
Diệp Thiếu Dương không còn gì để nói, đành phải cười làm lành, bảo cô đem đoàn người gọi tới.
Chu Tĩnh Như có chút chần chờ, vẫn đứng dậy rời khỏi, một lát sau, đoàn người lục tục vào cửa, Tạ Vũ Tình là người đầu tiên chạy tới, ngồi bên giường, nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương.
Thoạt nhìn thấy cô, Diệp Thiếu Dương nghĩ tới một số chuyện, tâm tình nhất thời phức tạp hẳn lên, đành phải hướng cô cười cười, tỏ vẻ mình không có việc gì.
Đám người Tứ Bảo và Tiểu Mã cũng đều vây lên, Diệp Thiếu Dương giương mắt quét tới, mọi người đều có mặt, bao gồm Qua Qua, Chanh Tử, Trần Lộ, còn có Tuyết Kỳ, ánh mắt của cô vẫn nhất quán lạnh lùng, nhưng ngoại hình tiểu loly, vẫn làm người ta vừa thấy đã nhịn không được muốn véo mặt của cô.
Nhuế Lãnh Ngọc đứng ở cuối cùng, vẻ mặt điềm tĩnh, nhìn hắn một cái, cười nhẹ.
“Mấy người bộ dạng này, giống như... Tôi sắp không sống nổi nữa, tôi không quen đâu, tản ra tản ra.”
Diệp Thiếu Dương vô lực khoát tay: “Tứ Bảo đâu, lúc ấy chuyện là thế nào, các người làm sao biết biết chúng tôi ở bên dưới?”
“Lão đại ngươi không phải đã kích hoạt hồn ấn sao.” Qua Qua cướp lời xong: “Ta có thể cảm giác được vị trí của ngươi, nhưng nơi đó không biết có cấm chế gì, ta không thể xuyên tường, không thể đi xuống.”
“Vẫn là để tôi nói đi.” Tứ Bảo chuyện cái ghế dựa ra ngồi, đem tình huống lúc đó nói một lần:
Lúc ấy hai đám người sau khi tách ra, hắn và Tiểu Mã theo mạch nước ngầm đi lên trên, càng đi càng xa, đi mãi đến cuối hang, cái gì cũng chưa gặp được, đành phải quay trở lại, đi xuôi xuống.
Kết quả cũng gặp đám yêu thi mặt người kia, giết cũng giết không hết, không có cách nào cả đành phải lui đến minh điện thượng tầng cổ mộ chờ đợi.
Tiểu Mã nhàm chán kiếm mấy thùng nước, dùng để lau nước diêm tinh còn sót lại trên mặt.
Sau đó Qua Qua cảm giác được Diệp Thiếu Dương triệu hồi, xác định vị trí của hắn ngay tại phía dưới minh điện cổ mộ tầng trên, vì thế lại lần nữa trở lại cổ mộ tầng dưới, lại lần nữa bị đám yêu thi mặt người kia bức trở về, ở trong minh điện sốt ruột chờ đợi.
“Sau đó mặt đất đột nhiên chấn động, giống như động đất, xuất hiện một khe hở, tình huống đó cậu biết, may mắn Tiểu Mã lấy nước chưa dùng hết, đem lửa dập tắt, chúng tôi mới thả được dây thừng xuống...”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nghĩ đến giữa hai tầng cổ mộ, vốn cũng chỉ có một tầng nham thạch sâu mấy mét ngăn cách.
Không biết con ôn quỷ trời đánh nào, ở lúc khảm vào ngói lưu ly Thiên Bảo long hỏa trong khung đỉnh xuống cổ mộ tầng dưới, nhất định là đã giở trò trong nham thạch, bằng không xà đá làm sao có thể vừa đốt đã sập.
Nhưng cũng may mắn như thế, sau khi xà chính sụp đổ, khe hở sinh ra, mà bọn Tứ Bảo lại nán lại bên trên. Mình có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng thật sự là vạn hạnh.
“Sau đó thì sao?” Diệp Thiếu Dương hỏi: “Chúng tôi đi ra như thế nào?”
“Cậu bị nham thạch đập ngất, tôi đi xuống đem cậu cõng lên.” Tứ Bảo trách cứ trừng mắt nhìn hắn: “Một bộ thẻ tre, cũng không phải thứ gì đáng giá, đáng giá cậu liều mạng như vậy sao, lên rồi lại đi xuống!”
Diệp Thiếu Dương sững sờ nói: “Cậu không xem xem đó là cái gì?”
“Nào có rảnh, cõng cậu đi ra, tôi liền liên hệ Tĩnh Như tiểu thư, đem cậu đưa đến bệnh viện, tôi mệt, vừa ngủ ở bên ngoài.”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu hướng Nhuế Lãnh Ngọc nhìn lại, nói: “Cô chưa nói cho cậu ấy?”
“Chờ anh tự mình nói đi, cho anh ta kinh hỉ.” Nhuế Lãnh Ngọc cười mỉm.
Diệp Thiếu Dương cũng cười cười, sau khi ở trong cổ mộ trải qua một phen đồng sinh cộng tử đó, giữa hai người đã không cần nói quá nhiều, một ánh mắt là có thể hiểu ý.
Nhuế Lãnh Ngọc đi ra ngoài đem ba lô của Diệp Thiếu Dương cầm tới, từ bên trong lấy ra mấy thứ Quách Thiếu Di đưa, bày ở trên giường của Diệp Thiếu Dương.
Ánh mắt mọi người lập tức bị hấp dẫn.
“Âm Huyết Linh Chi!” Tứ Bảo run giọng kêu to, cầm lên ngửi ngửi, quả nhiên là thật, kích động thiếu chút nữa quỳ xuống.
“Nhiều năm như vậy, cuối cùng tìm được nó! Sư phụ được cứu rồi!”
Tứ Bảo kích động muốn vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương, tay cũng sắp hạ xuống rồi, Nhuế Lãnh Ngọc chộp lấy, lúc này mới nhớ tới Diệp Thiếu Dương có thương tích trong người, cười hắc hắc: “Như thế nào cảm tạ cậu đây, quay về mời cậu đại bảo kiện đi.”
“Đại bảo kiện là cái quỷ gì?” Diệp Thiếu Dương khó hiểu.
Tứ Bảo vừa muốn giải thích, ngẩng đầu nhìn thấy ba vị nữ sĩ đều đen mặt nhìn mình, lập tức niệm tiếng Phật hiệu, giả bộ cao tăng: “A Di Đà Phật, bần tăng nói lung tung, bần tăng cũng không biết cái gì là đại bảo kiện.”
Diệp Thiếu Dương cầm lấy thẻ tre, đưa cho Tứ Bảo: “Trước đừng cảm tạ tôi, cậu xem thứ này chút rồi nói sau.”
Tứ Bảo hồ nghi mở ra, bắt đầu lật, nhất thời cả kinh nói: “Phạn văn sao, may mắn hòa thượng ta xem hiểu... Đạt Ma Hàng Ma Kinh, Đạt Ma Hàng Ma Kinh! ! !”
Tứ Bảo kinh hô lên, dẫn tới y tá đứng ở ngoài cửa hô to: “Mấy người động tĩnh nhỏ chút, đừng quấy rầy người bệnh!”
Tứ Bảo vội vàng che miệng, nhịn sự kích động đọc một lần, lại muốn đi vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương, lần này Tạ Vũ Tình có đề phòng, một cú đấm đánh hắn qua một bên.
Tứ Bảo cũng không cảm thấy đau, hai tay run run, miệng lặp lại nỉ non: “Đạt Ma Hàng Ma Kinh, Đạt Ma Hàng Ma Kinh...”
Tạ Vũ Tình trách mắng: “Cậu điên rồi! Sao cứ như Đường Tăng lấy được chân kinh vậy!”
“Chân kinh, cái này tuyệt đối là chân kinh!” Tứ Bảo lắc đầu, khôi phục một hồi, bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Đạt Ma Hàng Ma Kinh, cậu biết là gì không? Tâm pháp đả tọa mạnh nhất của Phật gia, giá trị không sai biệt lắm với tâm pháp thổ nạp Đại Chu thiên của cậu, tuyệt tích mấy trăm năm, thì ra thế mà ở trong tay Kiến Văn đế!”
“Thật hay giả.” Diệp Thiếu Dương nghe vậy bị dọa giật mình, tuy nghĩ thứ đồ chơi này sẽ là thứ tốt, nhưng không ngờ lại có thể đánh đồng với tâm pháp thổ nạp Đại Chu thiên.
“Thật thật thật, so với Tằng ca còn thật hơn! Đạt Ma Hàng Ma Kinh này, truyền thuyết là một trong năm bản chân kinh Đạt Ma từ Thiên Trúc mang đến, cái khác đều có, chỉ quyển này thất truyền! Nghe nói tu luyện tâm pháp này, có thể luyện thành La Hán kim thân, tôi cũng chưa từng kiến thức La Hán kim thân, nhưng đồn đại rất ghê gớm...”
Diệp Thiếu Dương cười cười: “Vậy thì tốt, cũng không uổng lão tử liều mình một hồi.”
Tứ Bảo giờ mới nhớ ra chuyện này, ánh mắt chớp động, chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương.
“Đừng hy vọng tôi cảm ơn cậu, tôi sẽ chỉ mắng cậu, đồ có tốt nữa, cũng không quan trọng bằng cậu đối với tôi, tôi tình nguyện không cần nó, cũng không muốn cậu mạo hiểm!”
“Đừng buồn nôn nữa.” Diệp Thiếu Dương mắt trắng dã, nói: “Chanh Tử đâu, lại đây.”
“Còn có thứ cho em?” Chanh Tử mắt sáng ngời, vội vàng tiến lên, ghé vào bên giường hắn, một đôi mắt to ngập nước vụt sáng vụt sáng.
Diệp Thiếu Dương đem Hỗn Nguyên Châu giao cho cô, nói kỹ càng cho cô diệu dụng của hạt châu này, Chanh Tử vừa nghe, hai mắt tỏa sáng.
“Về sau em ở trong nước tu luyện thêm, đừng ham chơi, trong mấy người bọn em tu vi của em yếu nhất, phải cố gắng thêm.”
“Vâng vâng, nhất định sẽ.” Chanh Tử đem Hỗn Nguyên Châu cất đi, bất ngờ hôn ở trên mặt Diệp Thiếu Dương một cái: “Cảm ơn lão đại!” Vội vàng chạy đi.