Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 828: Chương 828: Chương 828: Thanh mai trúc mã




Diệp Thiếu Dương sờ sờ mặt, ngẩng đầu nhìn, mặt của mấy cô nương đều rất đen.

“À... Tuyết Kỳ, cái này cho cô.”

Diệp Thiếu Dương lấy ra một cây ngọc như ý lóe ra ánh huỳnh quang, đây là hồn khí của Quách Thiếu Di, cô sau khi bị Chu Lệ thu đi, thứ này rơi xuống mặt đất ở điện thờ phụ. Thời điểm Diệp Thiếu Dương đi vào tầm bảo cũng cùng nhau nhặt cả lên.

“Hồn khí này hẳn là vật của nhân gian, bị quỷ nương nương kia luyện hóa thành hồn khí, cô là quỷ thi, thứ này chỉ có cô có thể sử dụng, cũng phối hợp với khí chất của cô, dùng như thế nào tôi cũng không biết, cô tự mò mẫm đi.”

Tuyết Kỳ đón lấy, thử dùng quỷ khí khống chế, ngọc như ý lập tức sáng lên ánh lục dập dờn, tản mát ra một luồng khí âm hàn cường đại.

“Thật là thứ tốt.” Tuyết Kỳ đem ngọc như ý nâng trong tay tỉ mỉ đánh giá, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, thản nhiên nói một tiếng cảm ơn.

Hình tượng non nớt của cô phối hợp loại giọng điệu lạnh lùng này, cho người ta cảm giác rất giống trẻ con cố ý bắt chước người lớn nói chuyện.

Diệp Thiếu Dương ‘Phốc’ một tiếng bật cười.

Tuyết Kỳ đại khái hiểu hắn cười cái gì, mặt đen sì đi ra bên ngoài.

Đoàn người nhìn bóng lưng của cô, có chút không nhịn được cười.

“Tiểu cô nương này bộ dáng quá đáng yêu, sau này tôi muốn dẫn cô bé đi cắt tóc, mua bộ quần áo cho cô bé, cho cô bé mặc thật đáng yêu.” Tạ Vũ Tình mặt cười xấu xa.

“Tôi thật chờ mong.” Diệp Thiếu Dương hướng côi nhướng nhướng mày.

“Được rồi, pháp bảo cũng chia xong rồi, nói mấy việc nghiêm túc.” Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Tạ Vũ Tình: “Nói chính sự, cổ mộ kia bọn chị tính xử lý như thế nào?”

“Cái này không phải chị tính, chị đã đem tình huống báo lên, lãnh đạo phi thường coi trọng, tính báo lên chính phủ, chẳng qua... Trước đó, yêu cầu chúng ta xuống trước một chuyến, đem phàm là thứ không nên để người thường nhìn thấy thu thập hết, cậu biết, những thứ cương thi hài cốt kia.”

Tứ Bảo nói: “Mấu chốt là đám yêu thi mặt người kia, phải xử lý hết, giữ lại cũng là tai họa.”

“Nếu chuẩn bị đầy đủ mà nói, những thứ này không khó đối phó.” Diệp Thiếu Dương nói.

“Tôi đã bảo Quách lão chuẩn bị, anh ta lát nữa sẽ tới, tôi kế hoạch rải vôi vào nước, đem bọn nó ép đi lên, sau đó đốt lượng lớn gỗ đào, áp chế yêu khí...”

Tứ Bảo nói sơ qua kế hoạch của mình, Diệp Thiếu Dương nghe xong cảm thấy không có vấn đề gì, mình tình huống thế này là không đi được, nhắc nhở bọn họ cẩn thận một chút.

“Được rồi, mọi người nên làm gì thì làm cái đó đi, để tôi ngủ thêm một lúc nữa.” Diệp Thiếu Dương nói xong nằm xuống.

Tiểu Mã lại ghé lên, vẻ mặt sốt ruột nhìn hắn: “Tiểu Diệp Tử, của tôi đâu?”

“Cái gì?” Diệp Thiếu Dương chưa nghe hiểu cậu ta nói cái gì.

“Pháp khí, ba người bọn họ đều chia rồi, sao không có của tôi?”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: “Không có thứ thích hợp cậu, tôi có biện pháp nào, đúng rồi cậu không phải đã có Toái Hồn Trượng sao?”

“Đó là của Lãnh Ngọc mà, tôi mượn dùng chút mà thôi. Đồ của một em gái như người ta, tôi sao có thể không biết xấu hổ mà cầm chứ, lại nói hai người...”

Tiểu Mã thấy đoàn người đều đi ra ngoài, chỉ còn lại có Nhuế Lãnh Ngọc, hướng Diệp Thiếu Dương nháy nháy mắt: “Cậu biết mà. Đồ của Lãnh Ngọc, tôi sao có thể lấy.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ lại cũng thấy đúng, Toái Hồn Trượng kia ban đầu là pháp khí cá nhân của Nhuế Lãnh Ngọc, cho cậu ta dùng quả thật cũng không thích hợp, đang khó khăn, Nhuế Lãnh Ngọc đi tới, nói:

“Anh cầm đi, tôi không cần nữa.”

“Nhưng mà...” Lần này đổi lại là Diệp Thiếu Dương có chút để ý, có loại cảm giác vật phẩm cá nhân của cô ấy bị Tiểu Mã tên mập mạp chết tiệt này khinh nhờn.

Nhuế Lãnh Ngọc hiểu ý tứ của hắn, nói: “Toái Hồn Trượng này, sư huynh tôi cũng có một cây, vừa lúc một đôi.”

“Có ý tứ gì?”

“Vàng ngọc lương duyên đó, cho nên của tôi là vàng, cái của hắn là ngọc thạch.” Nhuế Lãnh Ngọc dùng giọng điệu ý vị sâu xa nói: “Sư phụ tôi cho rằng hai chúng tôi tương lai sẽ thành vợ chồng, cho nên cố ý tặng chúng tôi một đôi như vậy, xem như tín vật đính ước đi.”

“Phi!” Diệp Thiếu Dương giận dữ nói: “Sư phụ cô thật sự là...” Vừa thấy Nhuế Lãnh Ngọc sắc mặt không đúng, cuống quít sửa.

“Sư phụ cô thật sự là dụng tâm lương khổ nha. Nhưng chuyện cảm tình sao có thể miễn cưỡng phải không.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Cho nên anh còn hy vọng tôi cầm lại, ghép thành một đôi sao?”

Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay, bắt lấy tay Tiểu Mã nói: “Toái Hồn Trượng tặng cậu đó, tuyệt đối đừng đùn đẩy nữa, đây là thứ tốt, thượng đẳng pháp khí...”

“Lúc này không vứt được nữa thì cho tôi à.” Tiểu Mã mắt trắng dã, đứng dậy đi ra ngoài.

“Cuối cùng có thể an tĩnh một hồi.” Diệp Thiếu Dương thở phào một cái.

“Vậy tôi cũng đi đây.” Nhuế Lãnh Ngọc xoay người muốn đi.

Diệp Thiếu Dương giữ chặt tay cô, bị cô hất ra, cười nói: “Anh hình như không đoán ra ba chữ đó nhỉ?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, nhún nhún vai: “Cái này vẫn tính à?”

“Đương nhiên.” Nhuế Lãnh Ngọc trả lời rất dứt khoát.

“Nhưng...” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: “Giữa hai chúng ta... Ừm, cô biết, tôi không hiểu cô vì sao luôn luôn trốn tránh chứ?”

Nhuế Lãnh Ngọc ngồi xuống ở bên giường hắn, nhìn hắn, lẳng lặng nói: “Tôi có chút sợ.”

“Sợ cái gì?”

“Anh không hiểu.” Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu, đột nhiên hỏi: “Anh tin tưởng vận mệnh không, tôi hỏi một thiên sư loại vấn đề này, có phải có chút ngốc hay không?”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu: “Tôi trước đó hình như đã nói, tôi không tin.”

“Trước kia, tôi cũng không tin.” Nhuế Lãnh Ngọc âm thầm thở dài, đây là một trong những lần hiếm hoi Diệp Thiếu Dương nhìn thấy cô thở dài, hơn nữa còn là vì chuyện mình.

“Chỉ từ khi gặp anh, tôi đã tin rồi.”

Lông mày Diệp Thiếu Dương nhíu lại từng chút một: “Tôi không hiểu lắm.”

“Tôi cũng không hiểu, cho nên, tôi muốn hết sức làm cho rõ, đến lúc đó mới có thể nói từ đầu cho anh.” Nhuế Lãnh Ngọc hướng hắn gật gật đầu.

“Tin tưởng tôi. Tôi cũng chỉ nói một lần này, về sau đừng hỏi nữa, tôi không quá thích nói những thứ này, tôi thích đem tất cả đặt ở trong lòng, thời điểm nên nói, tôi sẽ nói.”

“Được rồi, vậy tôi không hỏi nữa, chờ chính cô nói ra.”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, hướng cô cười cười: “Sự tình hiện tại xong xuôi, cô có tính toán gì không, sẽ không là lại muốn đi chứ?”

“Đương nhiên phải đi.”

Nhìn vẻ mặt bị thương của Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc cười cười: “Không phải anh đề nghị đi Nga Mi sơn sao, như thế nào, anh không muốn đi cùng tôi?”

“Ồ đúng, đi đi đi, đương nhiên muốn đi!” Diệp Thiếu Dương ngây ngốc cười.

“Anh ngủ một giấc cho khỏe đi.” Nhuế Lãnh Ngọc nói xong đi ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương nằm ở trên giường bệnh, đem đối thoại của hai người vừa rồi lặp đi lặp lại suy nghĩ mấy lần.

Gặp mình, liền tin tưởng vận mệnh... Cô ấy nói như vậy, nói rõ khẳng định không phải hảo sự duyên phận vân vân, chẳng lẽ cô ấy không nên gặp mình?

Diệp Thiếu Dương càng thêm xác định, trong lòng cô ấy khẳng định cất giấu một cái bí mật phi thường sâu, là cái gì đây?

Bản thân Diệp Thiếu Dương cảm giác thương thế không nặng, nhưng vẫn bị Chu Tĩnh Như cẩn thận ép ở bệnh viện hai ngày, ngày thứ ba nói cái gì cũng không muốn ở tiếp nữa.

Từ bệnh viện đi ra, Diệp Thiếu Dương trước tiên trở lại Thạch Thành, trả khách sạn Chu Tĩnh Như an bài, vào ở nhà Tiểu Mã thuê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.