Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 833: Chương 833: Chương 833: Người yêu biến mất 1




Kim Oánh nghiêng đầu, nhíu mày suy nghĩ một hồi, nói: “Là thật sự không nhớ ra nổi một chút nào. Diệp tiên sinh, tôi không nói dối.”

Ở thời điểm cô nói những điều này, Lâm Tam Sinh đã đoán được thư sinh kia chính là mình, trên mặt hiện ra biểu cảm cực độ kích động.

Diệp Thiếu Dương nháy mắt với hắn, bảo hắn tạm thời không cần vội, hướng Kim Oánh gật gật đầu, nói: “Tôi tin tưởng, chị tiếp tục nói, chị còn mơ thấy cái gì?”

“Đều là một ít đoạn ngắn phá thành mảnh nhỏ... Tôi không thể nói rõ, nhưng có một cảnh tượng, tôi ký ức khắc rất sâu, ở trên một cái quảng trường cổ đại, tôi nhìn thấy thư sinh đó bị chém đầu, hắn lúc chết, vẫn còn ra sức hướng tôi cười...

Nhưng bộ dáng của hắn không đáng sợ một chút nào, hắn cười rất dịu dàng, không cho tôi một chút cảm giác khủng bố, cho dù sau khi tỉnh lại, tôi cũng không sợ hãi, chỉ là cảm thấy rất quái lạ.

Từ nhỏ đến lớn, giấc mơ kiểu như vậy tôi đã gặp rất nhiều lần. Sau khi lớn lên, tôi từng đi khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ giải thích là: tôi từ nhỏ xem nhiều phim cổ trang, cho nên ở trong tiềm thức để lại dấu ấn không lau đi được, các thuật ngữ chuyên nghiệp kia tôi cũng không nói rõ được, nhưng tôi cảm thấy không đơn giản như vậy...”

Kim Oánh lắc đầu: “May mà mấy năm nay, cũng không gặp giấc mơ như vậy nữa, nhưng chuyện này luôn luôn ở trong lòng tôi không lái đi được, tôi rất muốn có thể có một sự giải thích khoa học... Không đúng, nên là hợp lý.”

Nói xong hướng Diệp Thiếu Dương xấu hổ cười cười: “Thực xin lỗi, gặp được Diệp tiên sinh, tôi liền nhịn không được nói một chuỗi dài như vậy, Diệp tiên sinh thứ lỗi.”

Diệp Thiếu Dương cười cười: “Chị nếu muốn nghe giải thích khoa học, thì tin vị đại phu kia, chỗ tôi giải thích khẳng định không khoa học.”

Kim Oánh mắt sáng ngời: “Diệp tiên sinh biết chuyện là thế nào ư?”

“Rất đơn giản, việc này, đều là hồi ức kiếp trước của chị... Hoặc là bao nhiêu kiếp trước kia, còn sót lại ở trong thần thức của chị, chị bình thường không nhớ ra được, nhưng sau khi ngủ, thần thức phiêu nhiên, những ký ức đó sẽ hiện ra, chuyển hóa thành cảnh trong mơ.

Tình huống như vậy rất nhiều người đều có, ở lúc nằm mơ, lơ đãng gặp được một ít đoạn ngắn kiếp trước, nhưng thường xuyên như chị, hơn nữa cảnh trong mơ lại rõ ràng, vẫn là rất ít gặp.”

“Kiếp trước.” Kim Oánh kinh ngạc nhìn hắn, lẩm bẩm: “Con người thật sự có kiếp trước sao?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai: “Tôi nói nhiều như vậy, chị nếu ngay cả cái này cũng không tin, thì không sao tán gẫu được nữa.”

“Nếu là như thế, người ta sau khi chết không phải là cần uống canh Mạnh bà sao, nghe nói có thể quên đi tất cả?”

“Đúng vậy, nhưng có một số ký ức xâm nhập thần thức, cho dù uống canh Mạnh bà, cũng sẽ lưu lại một chút tàn niệm, chị thuộc loại tình huống này, những tàn niệm đó cũng không nối liền lại cùng nhau, cho nên chị nhớ không nổi bất cứ chuyện cụ thể nào.”

Ánh mắt Kim Oánh lóe lên, tự hỏi lời Diệp Thiếu Dương nói.

“Như vậy, thư sinh trong mơ luôn xuất hiện, là ai?”

Diệp Thiếu Dương liếc Lâm Tam Sinh nhiệt lệ lưng tròng, nói: “Có lẽ là người yêu một kiếp nào đó của chị, tình huống của hai người tương đối khắc sâu, cho nên mới sẽ có tàn niệm lưu lại.”

“Người yêu kiếp trước... Hắn sẽ cùng nhau đầu thai với tôi, làm người yêu một kiếp này của tôi sao?”

“Cái đó thì không xác định, nếu hai người sau khi chết đều không chán ghét đối phương, kiếp sau cùng nhau đầu thai, là có thể nối lại tiền duyên, trừ phi một bên đã chán ghét.”

Diệp Thiếu Dương bưng rượu vang lên uống một ngụm, cảm giác thời cơ chín muồi, nói: “Nói cho chị một câu chuyện xưa về kiếp trước kiếp này đi.”

“Có một nam tử, lúc còn sống cảm tình rất tốt với một nữ tử, nhưng bọn họ bị người ta chia rẽ, nam tử này bị người ta giết, nữ tử vì hắn mà tự sát.

Hồn phách nữ tử đến âm ty, phán quan cảm hoài sự kiên trinh của cô, phán bọn họ kiếp sau còn có thể nối lại tiền duyên. Nhưng hồn phách nam tử kia bởi vì một số duyên cớ, bị nhốt ở một chỗ, mấy trăm năm còn chưa tiến vào âm ty.

Phán quan cũng không thể để nữ tử này mỗi một kiếp đều cô đơn, không có bạn sống quãng đời còn lại, vì thế chia rẽ nhân duyên bọn họ...

Về sau quỷ hồn nam tử này rốt cuộc thoát vây, hắn không muốn đi âm ty trả nợ, một lòng muốn tìm được người yêu kiếp trước, tìm rồi lại tìm, rốt cuộc tìm được nữ tử này, nhưng nữ tử này đã luân hồi mấy đời, đã không nhận ra hắn...”

Nói tới đây, Diệp Thiếu Dương ý vị sâu xa cười cười: “Chị nói, hai người bọn họ còn có cơ hội ở với nhau sao?”

Lâm Tam Sinh vẻ mặt khẩn trương cùng chờ mong nhìn cô.

Chu Tĩnh Như cũng nhìn chằm chằm cô, chờ nghe câu trả lời của cô.

“Cô nương đó kết hôn chưa?”

“Giả thiết chưa thì sao?”

Kim Oánh dù sao không biết nhân vật chính của chuyện xưa chính là mình, cẩn thận suy nghĩ một phen rồi nói: “Tình yêu người và quỷ sao, nghe thật không thể tưởng tượng. Nhưng nếu bọn họ kiếp trước từng có tình yêu khắc cốt minh tâm như vậy, lại tiếp tục cũng không có gì không thể nhỉ.”

“Nếu là chị thì sao?”

“Tôi à.” Kim Oánh cười cười, nói: “Nếu hắn có thể chứng minh mình là người yêu kiếp trước của tôi, tôi cũng sẽ không từ chối đâu nhỉ.”

Lâm Tam Sinh nghe thấy lời này, nhiệt lệ lưng tròng.

Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như nhìn nhau, lặng lẽ cười cười.

“Thật ra, chân tướng là như vậy...” Diệp Thiếu Dương châm chước một phen, tính nói thẳng với Kim Oánh, lúc này di động của Kim Oánh vang, nói xin lỗi, đứng dậy đến một bên tiếp nghe.

“Diệp huynh đệ, ngươi lát nữa muốn nói thẳng với cô ấy sao?” Lâm Tam Sinh cúi người lại, đầy chờ mong nhìn Diệp Thiếu Dương.

“Thẳng thắn, sau đó... Xem cô ấy nói như thế nào.”

“Cô ấy vừa rồi đã nói nha, cô ấy đồng ý.”

Diệp Thiếu Dương đảo mắt trắng dã, lấy ra một tấm linh phù, dùng bút chu sa bắt đầu vẽ.

“Anh làm gì?” Chu Tĩnh Như tò mò hỏi.

“Anh lát nữa dùng Đề Hồn Phù đem hồn phách cô ấy lôi ra, nói cho cô ấy chân tướng, sau đó trả hồn, chỉ có như vậy mới có thể lau đi đoạn ký ức này.” Diệp Thiếu Dương vừa vẽ phù vừa nói.

“Ý của anh là...”

“Nếu cô ấy đồng ý, tự nhiên dễ làm, nếu cô ấy không đồng ý, chuyện này sẽ mang tới ảnh hưởng rất lớn cho cả đời cô ấy, tuyệt không thể để cô ấy có được đoạn ký ức này.”

Nói xong liếc Lâm Tam Sinh một cái, nói: “Nếu cô ấy đồng ý, ta đưa ngươi đi âm ty làm quỷ dịch, tích lũy âm đức, chờ sau khi cô ấy chết, ta lại nghĩ cách cho các ngươi nối tiếp duyên, cùng nhau đầu thai.”

Lâm Tam Sinh cảm kích chắp tay bái tạ.

“Đừng vội cảm tạ, người ta cũng chưa đáp ứng đâu.”

“Nàng nhất định đáp ứng. Thái độ vừa rồi của nàng, đã rất rõ ràng rồi.” Lâm Tam Sinh cười ngốc nghếch, cảm khái nói: “Mấy trăm năm nay, cuối cùng không chờ vô ích...”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu thở dài, hai người bọn họ đây là tốt rồi, mình lại phải bận rộn, còn phải tìm Tiêu lang quân tặng lễ, để Lâm Tam Sinh ở lại địa phủ, đến lúc đó Kim Oánh chết rồi, như thế nào giúp bọn họ duyên phận kiếp sau, cũng là một chuyện phiền toái.

Chu Tĩnh Như nhìn ra hắn khó xử, vỗ vỗ cánh tay hắn, cười nói: “Thiếu Dương ca đừng làm khó dễ, thúc đẩy duyên phận của một đôi, đây cũng là chuyện tích âm đức.”

“Nào phải cái gì tích âm đức!” Diệp Thiếu Dương giận dữ: “Đây là chuyện vi phạm luật pháp âm ty!”

Lâm Tam Sinh nghe cười lấy lòng nói: “Việc này cũng chỉ có Diệp thiên sư ngươi có thể làm được, pháp sư khác cho dù có gan, cũng không có thực lực này đâu!”

“Bớt nịnh bợ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.