Vẽ xong Đề Hồn Phù, Kim Oánh cũng đã trở lại, nói xin lỗi, ngồi xuống.
Diệp Thiếu Dương đứng dậy tới trước mặt cô, nói: “Đắc tội.” Đem Đề Hồn Phù dán lên trên đầu cô.
Lấy pháp lực của hắn, hoàn toàn có thể dùng câu hồn thuật đem hồn phách cô kéo ra, nhưng như thế, sau khi hoàn hồn, sẽ làm nguyên khí người ta tiết ra một chút, mà sử dụng Đề Hồn Phù, lại không có bất cứ tác dụng phụ nào cả.
Diệp Thiếu Dương đương nhiên không hy vọng chuyện này mang đến cho cô ấy cho dù một chút thương tổn nho nhỏ.
Niệm xong một lần chú ngữ, hai ngón tay trỏ và giữa của Diệp Thiếu Dương kẹp Nhân Trung của cô, theo chóp mũi nhẹ nhàng kéo, đem hồn phách của cô nhấc ra.
Chu Tĩnh Như quan sát xung quanh, cũng may quán ăn đồ Tây này khá tối, người cũng không nhiều, vị trí bọn họ chọn lại ở góc, căn bản không có ai chú ý tới bên này.
Hồn phách Kim Oánh sau khi bị đưa ra, đứng ở trước bàn ăn, ánh mắt mê mang nhìn bốn phía, trong miệng lẩm bẩm: “Tôi làm sao lại đứng dậy rồi...”
Diệp Thiếu Dương nói: “Chị quay đầu xem.”
Kim Oánh quay đầu, nhìn thấy một “Mình” khác tựa vào trên sô pha mềm mại, nhắm mắt lại, như là đang ngủ.
Sau khi sửng sốt một chút, hồn phách mở ra thiên tri, khóc lóc nói: “Tôi chết rồi...”
“Chị chưa chết, không phải sợ.” Diệp Thiếu Dương nói sơ qua tình huống đề hồn, cũng báo cho cô đợi lát nữa còn có thể giúp cô hoàn hồn, Kim Oánh nghe xong rất nghi hoặc.
“Diệp tiên sinh, vì sao phải làm như vậy?”
“Bởi vì hắn.” Diệp Thiếu Dương hướng Lâm Tam Sinh phía sau cô bĩu môi, Kim Oánh quay đầu, nhìn thấy Lâm Tam Sinh, lông mày nhíu lại.
“Chúng ta... Hình như từng gặp ở đâu?”
Lâm Tam Sinh lau nước mắt: “Uyển Nhi, là ta đây, tam sinh, sáu trăm năm rồi, ta coi như tìm được nàng rồi!”
Diệp Thiếu Dương thấy cô chần chờ, giải thích: “Tôi lúc trước kể chuyện xưa, cũng không phải hư cấu, nữ nhân vật chính của chuyện xưa, chính là chị...”
“Làm sao... Có thể!”
Kim Oánh hoàn toàn ngây dại, nhìn Lâm Tam Sinh, chậm rãi lắc đầu.
“Là thật, nàng nhìn kỹ ta, chính là thư sinh trong mộng của nàng đó, ở trong một kiếp đó, ta tên là Lâm Tam Sinh, nàng tên Lưu Uyển Nhi. Ta bởi vì trung với Kiến Văn đế, bị cha nàng tố giác mưu phản, bị chém đầu bêu trước đám đông, sau đó nàng vì ta cũng tự treo cổ mà chết...”
Lâm Tam Sinh thử đi qua, Kim Oánh lập tức lui về phía sau, vẻ mặt phi thường phức tạp.
Ngón trỏ tay phải Lâm Tam Sinh điểm một phát ở trên huyệt Thái Dương, đầu ngón tay ngưng tụ một luồng ánh sáng mờ mịt, vươn về phía cô.
“Đây là một mảng thần niệm nàng để lại trong hồn phách của ta, giúp ta có thể tìm được nàng, nó có thể đánh thức ký ức kiếp trước của nàng.” Lâm Tam Sinh vươn ngón tay, đầy chờ mong nhìn cô.
“Tôi cảm thấy, chị ít nhất nên biết chân tướng, cũng không uổng người ta chờ đợi sáu trăm năm.” Chu Tĩnh Như cũng khuyên: “Về phần sau đó lựa chọn như thế nào, đó là việc của chị.”
Kim Oánh do dự một chút, đi lên phía trước, tùy ý Lâm Tam Sinh đem mảng thần niệm kia điểm ở chỗ mi tâm của cô.
Một ánh sáng hiện lên, Kim Oánh chậm rãi nhắm mắt lại.
Một lát sau, lông mày nhíu lại, trên mặt hiện ra vẻ bi thương, con ngươi ở dưới mí mắt bắt đầu đảo nhanh.
“Cô ấy đang nhớ lại.” Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng nói, không muốn đi qua tra xét cô ấy rốt cuộc đã nhìn thấy gì, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là lịch trình cảm tình tài tử giai nhân, sến súa của hai người này.
Lâm Tam Sinh đứng ở đối diện cô, không nhúc nhích.
Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương cảm thấy tay bị người ta bắt lấy, quay đầu nhìn lại, Chu Tĩnh Như vẻ mặt khẩn trương nhìn Kim Oánh.
Qua đại khái hai ba phút, toàn thân Kim Oánh run lên, đột nhiên mở mắt, nhìn về phía Lâm Tam Sinh.
“Lâm lang!”
Tiến lên nhào vào trong lòng Lâm Tam Sinh.
Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng hít vào một hơi, một cái ôm này, đã đến trễ sáu trăm năm.
Cảm giác được tay Chu Tĩnh Như đang run nhè nhẹ, cô cũng rất kích động.
“Uyển Nhi, nàng làm ta nhớ quá...”
Lâm Tam Sinh ôm chặt cô, một bàn tay vuốt tóc cô, thanh âm run rẩy, trên mặt lại nở rộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Sáu trăm năm qua, ta mỗi ngày đều đang ảo tưởng một khắc nàng và ta gặp lại, ở trong cổ mộ u ám không ánh sáng, là nàng, luôn cho ta dũng khí tiếp tục kiên trì...”
Lâm Tam Sinh hai tay vuốt ve khuôn mặt Kim Oánh, lau đi nước mắt trên mặt cô: “Hôm nay gặp lại, không phụ năm tháng!”
“Thì ra, anh đúng là người yêu kiếp trước của em...”
Kim Oánh ở trong lòng hắn úp vào một hồi, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, chậm rãi lui hai bước, trên mặt bắt đầu xuất hiện biểu cảm thống khổ, kinh ngạc nhìn hắn.
“Nàng, có phải nhất thời khó có thể tiếp nhận hay không?”
Lâm Tam Sinh thấy vẻ mặt cô khác thường, cuống quít hỏi: “Nương tử yên tâm, nàng nay là người, ta là quỷ, ta có thể chờ nàng mấy chục năm, chờ sau khi nàng qua đời, chúng ta nối lại tiền duyên...”
Kim Oánh hai tay ôm mặt, thất thanh khóc lên.
Lâm Tam Sinh ngây người một lát, muốn tiến lên an ủi, Kim Oánh lại lui ra phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn hắn, thống khổ lắc đầu. “Muộn rồi, anh đã tới muộn, anh cho dù đến sớm vài năm, cũng tốt...”
“Cái gì!” Lâm Tam Sinh giật mình.
“Tôi đã có bạn trai, tháng sau sẽ kết hôn...” Kim Oánh khóc không thành tiếng: “Đây là tình yêu đầu tiên của tôi kiếp này, chúng tôi cảm tình phi thường tốt, tôi... Tôi không thể có lỗi với anh ấy.”
Giống như trúng một tiếng sét giữa trời, thân thể Lâm Tam Sinh loạng choạng, suýt nữa không thể đứng vững.
Nếu hắn là người mà nói, giờ phút này nhắm chừng đã ngất đi.
Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như nhìn nhau, cũng hoàn toàn choáng váng.
Tính ra, chỉ nghĩ đến cô ấy chưa kết hôn, lại quên chuyện người ta có bạn trai, hơn nữa sắp kết hôn...
Mệt mình còn vì chuyện của cô ấy cùng Lâm Tam Sinh thiết tưởng nhiều như vậy, nghĩ đến tất cả đều là tốn công, trong lòng Diệp Thiếu Dương ngược lại có chút chua xót.
“Xin lỗi, tôi không thể...” Kim Oánh thấp giọng nức nở hẳn lên.
“Có lẽ hắn với nàng không có duyên phận đâu.” Lâm Tam Sinh kích động hẳn lên, đột nhiên xoay người nhìn Diệp Thiếu Dương: “Huynh đệ ngươi giúp ta tìm Tiêu lang quân, xem hai người bọn họ có duyên phận hay không.”
Diệp Thiếu Dương thở dài: “Người ta cũng sắp kết hôn rồi, có thể không có duyên phận?”
“Kết hôn, cũng có thể ly hôn!”
“Xin lỗi, Lâm lang, anh không cần nói nữa.” Kim Oánh dùng sức lắc đầu: “Tôi không biết tôi có thể cùng anh ấy đi hết cả đời không, nhưng mà... Tôi rất yêu anh ấy, nếu tôi theo anh, anh ấy lại làm sao bây giờ? Dựa vào cái gì chuyện của hai người chúng ta, phải để anh ấy đến gánh vác kết quả?”
Lâm Tam Sinh nghẹn lời.
Kim Oánh thất thanh nói: “Tôi với anh... Sáu trăm năm đã qua, Lâm lang, tất cả đều đã kết thúc, không có cách nào tiếp tục nữa.”
“Ta không cam lòng, ta không cam lòng!” Lâm Tam Sinh nước mắt rơi như mưa, đột nhiên trở nên cuồng bạo, một trời một vực so với bình thường nho nhã lễ độ, vừa khóc vừa gào.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi đứng dậy, làm sẵn chuẩn bị ra tay.
Một quỷ hồn mất đi lý trí, là cái gì cũng có thể làm ra được.
Lúc này Kim Oánh lao lên, ôm cổ hắn, ghé tai hắn thấp giọng nói:
“Lâm lang, mặc kệ chúng ta trước kia từng có cái gì, anh vẫn là quên tôi đi, tôi hy vọng anh có thể đi đầu thai, một lần nữa bắt đầu, tôi với anh, đã sớm kết thúc rồi.”