Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 835: Chương 835: Chương 835: Phụ chàng sáu trăm năm




“Đã sớm... kết thúc rồi sao?”

Nghe lời nói kiên quyết của Kim Oánh, Lâm Tam Sinh đột nhiên tỉnh táo lại, mất hồn mất vía, mặt xám như tro tàn.

Kim Oánh thật lâu mới buông hắn ra, xoay người nói với Diệp Thiếu Dương: “Diệp tiên sinh, xin đánh thức tôi đi, tôi vừa rồi tiếp điện thoại là vì bạn trai muốn tới lấy chìa khóa nhà mới, anh ấy rất nhanh sẽ tới...”

Diệp Thiếu Dương nhìn Lâm Tam Sinh mất hồn mất vía, ánh mắt chuyển qua trên mặt Kim Oánh, nói: “Một khi hoàn hồn, cô sẽ quên chuyện xảy ra bây giờ, cũng sẽ quên hắn.”

Kim Oánh nghe xong, trong mắt toát ra sự không đành lòng, một lát sau, thở dài khe khẽ: “Có lẽ đây là kết quả tốt nhất đi.”

Đây là kết quả tốt nhất sao?

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Chị đã quyết định, tôi giúp chị hoàn hồn.”

Kim Oánh lại lần nữa đi đến trước mặt Lâm Tam Sinh, ôm hắn, hôn một cái ở trên miệng hắn, thấp giọng nỉ non: “Tôi muốn vĩnh viễn nhớ anh bao nhiêu chứ, nhưng như vậy tôi sẽ không cách nào trở lại cuộc sống trước đây, tôi hy vọng anh cũng có thể quên tôi, sống hạnh phúc...”

Qua một hồi lâu, cô rốt cuộc buông ra Lâm Tam Sinh, cúi đầu đi trở về trước thân thể của mình, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương tiến lên, giơ lên một lá bùa, thở dài, nói: “Bắt đầu.”

Kim Oánh quay đầu lại, dùng ánh mắt lưu luyến nhìn Lâm Tam Sinh, nhịn khóc, mỉm cười.

Linh phù của Diệp Thiếu Dương hạ xuống, dán lên đầu cô, hồn phách lập tức hóa thành làn khói, chui vào trong bùa.

Diệp Thiếu Dương lấy ra bút chu sa, vẽ vài nét ở bên trên, câu dẫn dấu ấn trên hồn phách, cũng chính là ký ức của một đoạn thời gian này.

Tiếp theo đem linh phù dán đến trên mặt Kim Oánh, cong lên ngón giữa, gõ ở trên phù đảm một cái, đè chặt mi tâm, nhẹ nhàng búng lá bùa, sau đó bóc đi, hướng ấn đường của cô thổi một hơi.

Kim Oánh từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, sửng sốt một chút: “Diệp tiên sinh...”

“Tôi thấy cô như đang ngủ, xem xem cô bị làm sao.” Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng bâng quơ, trong lòng lại đang thở dài.

Kim Oánh dụi mắt: “Đúng vậy, tôi sao lại ngủ chứ, chẳng lẽ là uống rượu vang bị say? Cũng không đến mức vậy đâu.”

“Không có việc gì là tốt rồi, tiếp tục ăn cơm đi.”

Kim Oánh nói xin lỗi với hai người, vừa vặn lúc này điện thoại vang lên, cô đứng dậy đi đến một bên tiếp nghe, rất nhanh đã trở lại, xấu hổ cười nói: “Xin lỗi, vừa rồi quên nói, bạn trai tôi muốn tới lấy chìa khóa nhà mới, đã đến dưới lầu, tôi đi đưa cho anh ấy.”

Chu Tĩnh Như gật gật đầu.

Diệp Thiếu Dương nói: “Chờ chút, cô bảo anh ta đi lên đi. Chúng ta cũng ăn hòm hòm rồi, vừa lúc đi lên uống chén trà, sau đó cùng đi.”

Kim Oánh nói: “Vậy thì thật là ngại quá.”

Chu Tĩnh Như hiểu ý tứ Diệp Thiếu Dương: nhìn thấy bạn trai của Kim Oánh, Lâm Tam Sinh khẳng định sẽ rất khó chịu, nhưng có lẽ cũng có thể đủ khiến hắn hoàn toàn hết hy vọng đối với Kim Oánh, đây là một liều thuốc mãnh liệt. Vì thế cũng hòa theo ân cần khuyên bảo.

Kim Oánh không tiện làm mất mặt Chu Tĩnh Như, vì thế đứng dậy đi gọi điện thoại, hơn nữa đến đầu thang máy đi tiếp.

Lâm Tam Sinh vẫn là một bộ dáng tuyệt vọng mất hồn mất vía.

Diệp Thiếu Dương đứng dậy đem hắn kéo đến bên này của mình, thở dài nói: “Ta hiểu tất cả, ngươi rất đau lòng, ta biết, nhưng không cho phép ngươi bùng nổ, không được thương tổn vợ chồng người ta, bằng không ta không tha cho ngươi.”

“Vợ chồng...” Lâm Tam Sinh cười lên chua xót.

Đợi một lát, Kim Oánh cùng một nam tử sóng vai đi tới, hai người một quỷ, lập tức đem ánh mắt ném đến trên người nam tử này:

Ba mươi mấy tuổi, không phải quá tuấn tú, nhưng vóc dáng rất cao, xem tướng mạo là người ôn hòa, nhìn coi như thoải mái.

Lâm Tam Sinh ngơ ngác nhìn vị “tình địch” này, vẻ mặt vặn vẹo, cực kỳ không cam lòng.

Nam tử phi thường khách khí chào hỏi, ngồi cùng một chỗ với Kim Oánh.

Chu Tĩnh Như bảo nhân viên phục vụ dọn bàn, gọi mấy ly đồ uống.

“Kim quản lí, hai người yêu khi nào vậy, tôi chưa từng nghe nói cô có bạn trai nha, sao đột nhiên đã sắp kết hôn rồi?” Chu Tĩnh Như thử hỏi, thật ra trước đó căn bản không biết người ta.

“Đã nhiều năm rồi, trong công ty... Chỉ có mấy người quan hệ không tệ biết được, Chu quản lí bận rộn như vậy, đương nhiên chưa nghe nói.”

Kim Oánh ngọt ngào nắm tay bạn trai, kể sơ qua tình huống bọn họ quen nhau:

Hai người bọn họ là bạn học thời đại học, thời điểm đi học quả thật không qua lại quá nhiều. Sau khi tốt nghiệp một lần tụ hội, rất nhiều người cùng đi ra ngoài cắm trọ dã ngoại, đêm đó Kim Oánh lại mơ thấy nam nhân kia bị giết, kinh tỉnh lại, một mình rời khỏi doanh địa, đến bờ sông hóng gió.

Vừa vặn người bạn học này cũng mất ngủ, hai người ở dã ngoại đêm dài người yên tĩnh, nói chuyện lâu tới hai giờ, đều cảm thấy phi thường tốt, sau khi trở về bắt đầu kết giao, về sau xác định cảm tình, gắn bó với nhau đã nhiều năm.

“Nói đến cũng khéo, từ sau khi hai người chúng tôi gắn bó với nhau, tôi liền không còn gặp giấc mơ đó nữa. Diệp tiên sinh, đây là vì sao?”

“Bởi vì có anh rồi, em không cần miên man suy nghĩ về nam nhân khác nữa.” Người bạn trai rất sang sảng nói đùa.

Kim Oánh giận lườm nguýt hắn một cái, đem một miếng trái cây nhét vào trong miệng hắn: “Đừng nói hươu nói vượn.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương vô hạn cảm khái: quả nhiên tất cả đều là duyên phận, sự khởi đầu của hai người bọn họ, cũng ý nghĩa duyên phận của cô với Lâm Tam Sinh triệt để kết thúc...

Quay đầu nhìn Lâm Tam Sinh, mặt hàng này đã hoàn toàn tuyệt vọng, ngược lại đã tỉnh táo, ngồi ở một bên, sắc mặt rất bình tĩnh nhìn nhất cử nhất động của hai người, chỉ là trong ánh mắt bình tĩnh lộ ra một sự thương cảm thấu xương.

“Đúng rồi Diệp tiên sinh, tương lai chúng ta còn là hàng xóm, phòng kết hôn của hai chúng tôi cũng ở tiểu khu kia của chúng ta, chỉ cách nhà cậu hai dãy nhà, về sau qua lại nhiều hơn nha. Kết hôn tôi nhất định mời hai người, đến lúc đó mong hai người chiếu cố.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, lại là một tiếng thở dài.

Nói chuyện phiếm một hồi, Kim Oánh tỏ vẻ muốn đi nhà mới một chuyến, theo bạn trai cùng nhau rời khỏi.

Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như tiếp tục lưu lại.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, phát hiện Lâm Tam Sinh không biết đã rời đi khi nào.

“Hắn sẽ không đi tự sát chứ?” Chu Tĩnh Như có chút lo lắng nói.

“Lão đại, hắn vốn là quỷ rồi, tự sát tiếp thì còn gì nữa.”

Cái này nghe như một câu chuyện cười không hài hước, nhưng Diệp Thiếu Dương không cười, tựa lưng vào ghế ngồi, lắc lắc đầu.

Chu Tĩnh Như đem đầu tựa vào vai hắn, khóc lên khe khẽ.

“Em khóc cái gì, không quan hệ với em mà.”

“Anh không biết nữ sinh đều đa sầu đa cảm sao, chuyện này... Khiến em cảm thấy rất khó chịu.”

“Anh cảm thấy, Kim Oánh lựa chọn là đúng.” Diệp Thiếu Dương nghĩ chút rồi nói: “Quá khứ chung quy sẽ qua, quý trọng trước mắt, mới là đúng, bằng không cũng không công bằng đối với chồng của cô ấy.”

Chu Tĩnh Như gật gật đầu: “Em cũng biết, cũng không trách cô ấy, chỉ là cảm thấy tiếc cho thư sinh, đợi sáu trăm năm, lại là một kết quả như vậy, vận mệnh thật sự là đã đùa giỡn quá mức với hắn rồi.”

Kế tiếp, hai người đều lẳng lặng nghĩ, không nói lời nào.

“Nhưng.” Qua một hồi lâu, Chu Tĩnh Như mở miệng, lẩm bẩm: “Nếu đổi là em, em cũng sẽ làm ra lựa chọn tương tự, cho dù kiếp này cùng... Hắn không thể chung đường, em cũng sẽ không lưu luyến kiếp trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.