Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 836: Chương 836: Chương 836: Bộ dáng của hắn thật quái




Trên đường, Kim Oánh và bạn trai vừa đi, vừa làm như tin đồn thú vị kể chuyện xưa Diệp Thiếu Dương nói với cô về kiếp trước kiếp này.

Bạn trai sau khi nghe xong cười nói: “Nếu là em thì sao, em muốn nối lại tình cũ với người ta, vứt bỏ anh sao?”

“Vậy phải xem là đối phương thế nào chứ, nếu là con ông cháu cha, lại đẹp trai, em đương nhiên không chút quay đầu phấn đấu quên mình!”

Kim Oánh vỗ ót: “Ồ đúng rồi, người ta là quỷ, không tồn tại thuyết giàu hay không giàu, như vậy, hai ta vẫn thông qua nhỉ.”

Hai người nắm tay, thoải mái cười to.

Vừa ngẩng đầu, một người đối diện đi tới: tướng mạo tuấn tú, mặc đồ cổ trang, nhìn qua rất giống một thư sinh thời cổ, sắc mặt hờ hững, không có bất cứ biểu cảm nào.

“Người yêu kiếp trước của em, không chừng là người cổ đại như vậy...” Người bạn trai nói đùa, quay đầu nhìn, lại phát hiện Kim Oánh nhìn không dời mắt vào người kia.

Thư sinh kia cũng dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn chằm chằm cô, sau đó, đi sát bên người mà qua.

“Khụ khụ, đẹp trai à.” Bạn trai cố ý trêu chọc nói.

“Không phải, em chỉ là trong nháy mắt cảm thấy người này rất quen mặt.” Kim Oánh nghiêng đầu.

“Khẳng định là đi đóng phim, bằng không sao lại ăn mặc thành như vậy.”

Hai người cùng nhau quay đầu nhìn lại.

“Bộ dáng của hắn thật kỳ quái, ngô ngố.” Bạn trai cười nói.

Kim Oánh quay đầu, theo người bạn trai cùng nhau bước đi.

Người bạn trai bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về chuyện mua đồ gia dụng, Kim Oánh nghe mà không yên lòng, rốt cuộc lại quay đầu nhìn một cái, vừa lúc người thư sinh kia cũng đang quay đầu nhìn cô, rơi lệ đầy mặt.

Trong lòng Kim Oánh ngẩn ra, khi muốn nhìn kỹ, thư sinh hướng cô phất phất tay, đi lên đường lớn, biến mất ở biển người mờ mịt.

Tìm cũng không thấy nữa. Kim Oánh cảm giác trong lòng mình như cũng có cái gì tan đi, cảm giác rất mất mát, lại rất nhẹ nhàng.

Ở lại nhà ăn một lúc, Diệp Thiếu Dương nhận được điện thoại của Tạ Vũ Tình, nói chuyện cổ mộ đã xong xuôi, đang chạy về Thạch Thành, muốn hắn về nhà chờ, lát nữa còn có chuyện quan trọng thương lượng.

Chu Tĩnh Như phải về công ty, vì thế lái xe đem hắn đưa về đến dưới tòa nhà chỗ ở.

“Em ngày mai bảo Kim Oánh liên hệ với anh, đem chìa khóa nhà mới cho anh, anh dọn vào trước rồi nói sau.” Chu Tĩnh Như chỉ chỉ căn nhà nhỏ hắn ở lại: “Anh đừng ở chỗ ọp ẹp như vậy.”

Diệp Thiếu Dương hướng cô cười cười, trong lòng cũng rất cao hứng, chỉ là vừa nghĩ đến căn nhà mới kia tuy là mới xây, nhưng chưa có đồ gia dụng cùng đồ điện, trong lòng không khỏi buồn bực.

Trở lại chỗ ở, Diệp Thiếu Dương tìm quanh một chút, chưa phát hiện Lâm Tam Sinh, trong lòng cũng có chút lo lắng, nhưng nghĩ lại, loại thời điểm này, hắn khẳng định là muốn một mình yên tĩnh một chút.

Kiên trì sáu trăm năm chờ đợi cùng tìm kiếm, cuối cùng người yêu thành lão bà của người khác... Loại sự tình này mặc kệ đối với ai mà nói, cũng là một đả kích trí mạng.

Nhưng, Diệp Thiếu Dương tin tưởng hắn sẽ trở về.

Đợi gần nửa giờ, Tiểu Mã mang theo đám người Tạ Vũ Tình cùng Qua Qua chạy về.

Tạ Vũ Tình và Tiểu Mã đều như mới từ mỏ than đi lên, người đầy tro bụi, trên người còn mang theo thi khí nồng hậu.

“Xử lý thế nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Hoàn toàn xử lý xong rồi, đám yêu thi mặt người đó cũng thật khó giết, may chúng tôi bày trận, người lại đông. Hơn nữa có bản thiên sư...”

Tiểu Mã làm bộ làm tịch thở dài: “Làm thiên sư không dễ dàng mà, tróc quỷ hàng yêu đúng là mệt.”

Diệp Thiếu Dương đạp qua một cước, Tiểu Mã vội vàng né tránh.

“Tứ Bảo đâu?” Chưa thấy Tứ Bảo, Diệp Thiếu Dương có chút lo lắng.

“Cậu ta từ cổ mộ đi ra, về chỗ ở chuẩn bị một chút, muốn về Ngũ Đài Sơn, dùng Âm Huyết Linh Chi cứu sư phụ cậu ta, nói xong việc rồi tới tìm cậu. Quách lão tự về nhà rồi.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, ánh mắt đảo qua đám Qua Qua quỷ phó yêu phó của mình.

“Em thiếu nước rồi, muốn đi tắm chút.” Chanh Tử nói xong đi vào buồng vệ sinh.

“Tôi đi cùng cô.” Tạ Vũ Tình không chút để ý cũng tiến vào.

Trần Lộ và Diệp Thiếu Dương trêu ghẹo một hồi, tiến vào trong Âm Dương Kính nghỉ ngơi.

Tuyết Kỳ hiện tại đã thành quỷ thi, đã có thân thể, không có cách nào giống trước kia tiến vào Âm Dương Kính nữa, nhất thời cũng không biết làm sao mới tốt, đứng ở chỗ đó nhìn qua giống tiểu cô nương quẫn bách.

“Cô có thể ở tạm phòng của tôi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi đã mua nhà mới, cho cô một gian, cô có thể bố trí thành âm sào, trường kỳ tu luyện.”

Tuyết Kỳ nhẹ nhàng gật gật đầu, đi vào phòng ngủ của Diệp Thiếu Dương.

“Móa, Tiểu Diệp Tử cậu mua nhà rồi?” Tiểu Mã kích động túm chặt lấy tay Diệp Thiếu Dương, hỏi tình hình cụ thể.

Diệp Thiếu Dương vì thế đem chuyện Lâm Tam Sinh nói ra một lần, Tiểu Mã nghe xong cũng thổn thức không thôi.

“Chờ sau này gặp hắn, tôi tán gẫu hẳn hoi với hắn, nhưng thất tình loại chuyện này, vẫn phải dựa vào chính hắn bước qua bậc cửa này.”

Tiểu Mã đảo mắt: “Nhưng mà, chúng ta có nhà rồi, cái này thật sự là chuyện quá tốt rồi.”

“Chú ý dùng từ.” Diệp Thiếu Dương không bị cậu ta kéo đi: “Là tôi đã có nhà, không quan hệ với cậu nha.”

Tiểu Mã ngồi tới bên cạnh hắn, cười gian.

“Của cậu thì là của tôi mà, huynh đệ chúng ta chia rõ ràng như vậy. Tôi nếu là có xe, có nhà, cậu tùy tiện ở tùy tiện dùng!”

“Kháo, cậu phải có trước chứ!”

“Tôi là chưa có, nhưng tôi có tấm lòng mà.” Tiểu Mã vỗ ngực vang phành phành. “Anh em ta ở chung, tôi có bao giờ keo kiệt đâu!”

“Cậu chỉ chưa từng hào phóng phải không.” Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, nghĩ đến lần duy nhất cậu ta mời mình đi ăn, còn là một túi hạt cay, ừm, tuy mùi vị không tệ, nhưng cũng chỉ hai tệ một túi...

Tiểu Mã vẫn đang lải nhải. Diệp Thiếu Dương biết tâm tư của hắn, nói: “Cậu vào ở thì được, Bình Bình của cậu làm sao bây giờ? Cậu không phải nói muốn mua nhà sao?”

“Cô ấy sao, cô ấy bây giờ thi nghiên cứu sinh, muốn lên học, nói là chờ tốt nghiệp nói sau, không vội mua nhà.”

Tiểu Mã cười hắc hắc: “Tôi chỉ đi chỗ cậu một thời gian thôi, tôi từng nói với Quách lão, về sau theo hắn cùng đi khai quang, tôi hiện tại cũng là thiên sư, có củi xanh, còn sợ không đốt được núi sao?”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nghe một câu cuối cùng của cậu ta, luôn cảm thấy nơi nào có chút không đúng.

Đảo đảo tròng mắt, nói với Tiểu Mã: “Cậu muốn vào ở cũng được, nhưng bên trong không có đồ gia dụng, giường cái gì cũng không có.”

“Mua, nhà cậu cũng có rồi, không mua đồ gia dụng?”

Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa ngất: “Tôi nếu là có tiền ngược lại tốt rồi, tôi tổng cộng không đến hai mươi vạn, đưa hết cho Tiểu Như, nào còn có tiền mua đồ gia dụng. Cậu nếu muốn vào ở, giúp tôi mua đồ gia dụng, cũng đừng nói cậu không có tiền!”

Tiểu Mã ngây người, cuối cùng ngập ngừng nói: “Bằng không tôi mua trước hai cái giường, ở tạm đã, cái khác về sau kiếm tiền nói sau...”

Diệp Thiếu Dương cạn lời.

Lúc này cửa buồng vệ sinh mở ra, trên người Tạ Vũ Tình và Chanh Tử mặc áo ngủ giống nhau đi ra.

“Quần áo hôi quá rồi, trên đường đến tùy tiện mua hai bộ áo ngủ để thay.”

Chanh Tử trực tiếp vào nhà tìm Tuyết Kỳ.

Tạ Vũ Tình đi qua ngồi xuống, bắt chéo chân nói: “Đúng rồi Thiếu Dương, lát nữa đem quần áo của chị giặt sạch, chị không biết dùng máy giặt nhà cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.