“Dựa vào cái gì sai sử tôi!” Diệp Thiếu Dương rất khó chịu, quay đầu nhìn Tiểu Mã. “Tiểu Mã đi.”
“Cậu dựa vào cái gì sai sử tôi!” Tiểu Mã lại càng không thích.
“Không thể để cậu ta giặt.” Tạ Vũ Tình hướng hắn nhíu nhíu mày: “Bên trong có nội y chị mới thay.”
Tiểu Mã bật cười, vui sướng khi người gặp họa nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương ngây người một lát, ánh mắt chuyển qua trước ngực cô...
“Nhìn cái gì!” Tạ Vũ Tình hiểu ra, kêu to lên: “Chị mặc nội y rồi, giữa đường mua cái mới! Lưu manh!”
Diệp Thiếu Dương xấu hổ gãi gãi đầu.
Chơi đủ rồi, Tạ Vũ Tình bắt đầu nói chính sự:
Lúc trước đã nói một lần, có một bà mẹ đơn thân không có trách nhiệm, bỏ đi, lại đem hai đứa bé chưa đủ ba tuổi nhốt trong nhà, cuối cùng đói chết tươi, từ đó về sau, căn nhà đó liền bắt đầu xuất hiện sự kiện thần quái, vì thế vụ án chuyển tới khoa điều tra sự kiện thần quái của bọn họ.
“Hiện tại người mẹ kia đã bị bắt, lăng trì xử tử chị cũng ngại không giải hận!” Tạ Vũ Tình lòng đầy căm phẫn: “Chị không biết hai đứa bé đó thê thảm bao nhiêu, này, cậu muốn nghe chi tiết bọn nó chết đói không?”
“Không muốn nghe!” Diệp Thiếu Dương không cần nghĩ ngợi, chỉ nghe được đứa nhỏ đói chết tươi, trong lòng đã rất khó chịu, nghe xong chi tiết sợ là ngủ cũng ngủ không nổi.
“Cậu bây giờ không có việc gì nhỉ, không có việc gì chúng ta đi luôn bây giờ, chuyện này cũng chậm trễ quá lâu rồi, giải quyết sớm một chút tốt hơn.”
Diệp Thiếu Dương nhìn cô: “Chị... Không mệt sao?”
“Vẫn ổn, ở bên dưới chị cũng không phải chủ lực, chỉ hạ thủ chút, đợi dù sao là cậu xuất lực, chị đi theo là được, đi thôi.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nhún nhún vai, vốn định gọi Tiểu Mã, nhưng mặt hàng này thật sự quá mệt rồi, nằm lên sô pha là ngủ luôn.
Tạ Vũ Tình vừa lái xe, đem chi tiết tương quan sự kiện thần quái lại nói một lần, nói xong hỏi Diệp Thiếu Dương: “Chuyện này cậu thấy thế nào?”
“Cái gì thấy thế nào, ma quỷ quấy phá, nghĩ cách tìm được hai tiểu quỷ đó, đưa đến âm ty không phải được rồi. Mấu chốt là... Có tiền thưởng không?”
Tạ Vũ Tình nhíu mày: “Không có tiền thưởng, cậu nếu muốn, có thể đem thưởng của tôi cho cậu.”
“Ặc... Tôi đòi chị làm gì, tiền mua đồ gia dụng của chúng tôi, chị lại không thể làm đồ gia dụng.”
“Đồ gia dụng gì?” Tạ Vũ Tình sửng sốt.
Diệp Thiếu Dương đem chuyện mình mua nhà nói một lần, dù sao cũng cần nói cho cô, nếu để cô tự biết, ngược lại không tốt.
Tạ Vũ Tình dù sao cũng là nữ tử, cũng có cảm tình tinh tế, nghe xong chuyện xưa của Lâm Tam Sinh, cũng là thương cảm một hồi lâu, mới khôi phục lại.
“Chu đại tiểu thư có nói tặng xe cho cậu hay không?” Tạ Vũ Tình liếc hắn một cái, trêu chọc.
“Vì sao phải tặng xe cho tôi?”
“Cũng tặng nhà cho cậu rồi, một bước không phải là đưa xe?”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai. “Tôi trả hai mươi vạn, về sau xem phong thuỷ miễn phí giúp cô ấy, cái này cũng... Không tính là tặng nhỉ.”
“Nói giỡn với cậu thôi, xem bộ dáng để ý của cậu.”
Tạ Vũ Tình đem xe lái đến trong một khu thành thị cũ, đứng ở ngoài cửa một tiểu khu, sau đó xuống xe đi bộ vào tiểu khu.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, mấy dãy nhà lầu trước mặt cũng thật đủ xơ xác, không sai biệt lắm với nhà ngang lúc trước mình ở.
“Tiểu khu này đã có hai mươi năm rồi, đại bộ phận người trẻ tuổi ở địa phương đều đã dọn đi, có một số ông bà già ở lại, còn có người ngoại tỉnh đến làm công, thuê nơi này ở, bởi vì tiền thuê nhà rẻ.”
Tạ Vũ Tình vừa đi vừa giải thích: “Người mẹ ở trong vụ án này, chính là một người khách trọ thuê nhà.”
“Hiện tại căn nhà đó có ai ở không?”
“Ai dám ở? Xảy ra chuyện như vậy, cho dù không có ma quỷ quấy phá, cũng không ai dám ở.”
Nói xong hướng một tòa nhà lầu đi đến.
Có một nhóm người già ngồi dưới lầu, có người đánh bài, có người nói chuyện phiếm, còn có mấy người thuần túy là phơi nắng giết thời gian.
“Tương lai chị già đi cũng là như thế này.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng đùa.
“Chị già rồi không như vậy, chị mỗi ngày chơi game, lol. Không có tinh lực thì chơi game di động, cái gì cũng không chơi được nữa, chị tự sát, chịu không ngồi yên được.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai cười nói: “Chị bây giờ nói thì tiêu sái, thực sự già rồi chị có thể nhàn rỗi.”
Tạ Vũ Tình nhìn nhìn số đơn nguyên không sai, dẫn Diệp Thiếu Dương đi vào, theo hành lang tối tăm đi đến tầng đỉnh.
Đây tuy không phải nhà ngang, nhưng cũng là nhà lầu kiểu nhà trọ, mỗi một tầng đều là một hành lang thật dài, hai bên đều là hộ gia đình.
Bởi vì thu ánh sáng rất kém, hành lang rất tối, tỏ ra âm u.
Hai người đi thẳng đến mé trong cùng, Tạ Vũ Tình chỉ vào một cánh cửa dán giấy vàng phòng trộm nói: “Chính là một hộ này, linh phù nghe nói là chủ cho thuê nhà mời cao nhân dán, là linh phù thật sao?”
Diệp Thiếu Dương xé linh phù xuống nhìn nhìn, nói: “Là linh phù thật, chị xem bên trên có một đường màu đỏ, mở ra phù đảm, nói rõ linh phù này không trấn được quỷ trong phòng, đã bị phá.”
Tạ Vũ Tình nghe vậy trở nên có chút khẩn trương, nói: “Hai tiểu quỷ đó rất lợi hại?”
“Thà giết quỷ lão, không giết quỷ tiểu. Phàm là trẻ con chết đi, tất nhiên là vì ốm đau hoặc ngoài ý muốn, oán khí rất nặng.
Hai đứa này chính là bị đói chết tươi, hơn nữa hung thủ lại là mẹ đẻ, oán niệm sâu đậm, tuy thời gian thành quỷ không dài, nhưng cũng đủ lợi hại.
Giống lão Quách, hẳn là miễn cưỡng có thể đối phó một con, pháp sư bình thường, vẫn là nên nghỉ đi.”
Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ linh phù trong tay: “Đạo sĩ này nếu có biện pháp thu phục, cũng sẽ không ở đây dán bùa trấn áp, chẳng qua vẫn hoàn toàn vô dụng.”
Tạ Vũ Tình nói: “Nghe nói là một đôi hòa thượng cùng đạo sĩ đến, chủ cho thuê nhà vì thế đã tốn không ít tiền.”
“Tôi không nhằm vào ai, nhưng hai vị này quả thực chính là một đôi phế vật lừa tiền.”
Tạ Vũ Tình lấy ra một cái chìa khóa, nói: “Đây là chìa khóa chủ cho thuê nhà đưa, cậu cần chuẩn bị một chút hay không?”
“Chị trực tiếp mở cửa là được. Mau chóng thu còn về ngủ.”
“Thần khí cái gì!” Tạ Vũ Tình mắt trợn trắng, đem cửa phòng mở ra, bản thân lui đến một bên: “Cậu vào trước.”
Trong phòng rất tối, hầu như cái gì cũng không nhìn thấy.
Tạ Vũ Tình muốn đi mò công tắc đèn điện, Diệp Thiếu Dương cản, từ trong ba lô lấy ra một cái đèn chong loại nhỏ, đốt sáng lên xách ở trong tay.
Ngẩng đầu nhìn, đối diện là một phòng khách rất lớn, tận đầu kéo một bức rèm cửa sổ sát đất không lọt sáng, hai bên kéo đến cuối, trách không được trong phòng tối như vậy.
Cửa phòng bếp và buồng vệ sinh đều mở ra, nhìn lướt qua không có gì dị thường.
Hai người đi đến vị trí giữa phòng khách, Tạ Vũ Tình chỉ vào một cái cầu thang xi măng bên trái, nhỏ giọng nói: “Trên này là gác.”
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua đèn chong, chỉ thấy ánh lửa bị kéo rất dài, bốc thẳng tắp hướng lên trên, hơn nữa trong ánh nến nổi lên một mảng màu xanh lục.
Vì thế đưa tay chỉ chỉ trên lầu, chưa đợi mở miệng. Trên trần nhà đỉnh đầu vang lên một chuỗi tiếng bước chân, rất nhẹ, giống một người đi qua đi lại ở trong phòng.
“Hì hì...”
Là tiếng cười vui vẻ của một đứa nhỏ.
Lúc này trên lầu truyền đến một đứa nhỏ hát đồng dao:
“Muội muội cõng búp bê,
Đi đến vườn hoa ngắm cây anh đào
Đứa bé khóc gọi mẹ
Chim nhỏ trên cây đang cười ha hả...”