Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 838: Chương 838: Chương 838: Mặt quỷ trên gương




Giọng trẻ con rất mơ hồ, nhẹ nhàng hát bài ca dao cổ quái này, âm điệu cũng rất quỷ dị.

Toàn thân Tạ Vũ Tình nổi da gà, tuy biết nơi này ma quỷ quấy phá, nhưng không ngờ quấy rõ ràng như vậy, vừa đến đã nghe được thanh âm này... Lập tức ngẩng đầu khẩn trương nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương khẽ nhíu mày, đem đèn chong giao cho cô cầm, chậm rãi lên lầu.

Giữa lầu hai là phòng để quần áo, hai bên trái phải đều là phòng ngủ, cửa đều đóng, tiếng đồng dao từ trong phòng ngủ bên phải truyền đến.

Diệp Thiếu Dương đưa tay đem cửa đẩy ra, tiếng đồng dao im bặt dừng lại.

Phòng ngủ cũng là bức rèm kéo rất kín, không gian khá nhỏ, so với dưới lầu còn tối hơn.

Liếc mắt quét qua, chưa nhìn thấy quỷ, nhưng cảm nhận được một luồng âm khí đập vào mặt, Diệp Thiếu Dương trái lại cũng không sợ, lập tức đi vào.

Tạ Vũ Tình cầm đèn đuổi theo, chung quy có hơi lo lắng, không ngừng quay đầu.

“Đã nói với chị bao nhiêu lần, ở loại địa phương này đừng quay đầu!”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng nhìn quanh một vòng, phát hiện trong phòng bài trí rất đơn giản: một cái giường gấp, một cái bàn học, một tủ quần áo lớn có gương, chỉ mấy món đồ này.

“Quỷ... Ở đâu?”

“Ở phía sau chị!”

“A!” Tạ Vũ Tình nhảy lên, đột nhiên quay đầu, cái gì cũng không có, tức giận nhằm trên mông Diệp Thiếu Dương đá một cước.

“Ở loại địa phương này, cậu cũng dám nói giỡn!”

“Vừa rồi còn tại ngươi phía sau a, hiện tại không thấy.”

Tạ Vũ Tình biết hắn đang nói hươu nói vượn, cả giận nói: “Tìm mau, chị cũng không muốn nán lại quá lâu ở loại địa phương!”

Diệp Thiếu Dương xoa mông, từ trong đai lưng lấy ra Thái Ất Phất Trần, khom lưng bắt đầu quét ở trên mặt đất, trong bụi đất bay lên, trên đất xuất hiện vài dấu chân trần, đỏ tươi ướt át, như là dùng sơn đỏ quét ở trên sàn.

Theo Thái Ất Phất Trần cũng không đoạn phất quá, càng nhiều dấu chân hiển hiện ra, lộn xộn rối rắm cùng một chỗ.

“Lên đèn.”

Tạ Vũ Tình sửng sốt một chút, vội vàng đem đèn chong đưa lên, hai người cùng nhau ngồi ở trên mặt đất bắt đầu quan sát.

Dấu chân có hai đôi, một lớn một nhỏ, Tạ Vũ Tình nhìn thoáng qua nói: “Đứa bé hơn, không quá một tuổi, lớn chưa qua ba tuổi. Ăn khớp với tuổi của đứa bé tử vong, khẳng định không sai.”

Ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương: “Như thế nào đem bọn nó tìm ra.”

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu, vẻ mặt đọng lại, chậm rãi nói: “Ở phía sau chị.”

“Cút!” Tạ Vũ Tình mắng: “Đã nói với cậu đừng giỡn nữa!”

“Lần này là thật.” Diệp Thiếu Dương chậm rãi đứng dậy, bàn tay thò vào trong đai lưng, như là lo lắng đối phương chạy trốn. “Chị đừng cử động nha!”

Vừa lúc đối diện là tủ quần áo lớn, giữa là gương sát đất, xuyên thấu qua mặt gương, Tạ Vũ Tình đột nhiên nhìn thấy, một đứa bé trần truồng đứng ở phía sau mình, toàn thân trắng noãn, hai mắt đen sì, môi giống như thoa son môi.

Ngoại hình đứa bé này, không làm người ta ghê tởm như đám cương thi, lệ quỷ từng gặp kia, không so được với những yêu thi mặt người kia trong cổ mộ.

Nhưng loại quỷ nhìn qua bình thường này, bởi vì gần sát cuộc sống, thường thường sẽ càng thêm làm người ta không rét mà run.

Trái tim Tạ Vũ Tình đột nhiên co rút lại, nhưng nghĩ đến Diệp Thiếu Dương dặn, không dám lộn xộn, thông qua gương phản xạ, nhìn thấy con quỷ nhỏ kia đem đầu từng chút một ghé đến sau tai mình, vươn một cái lưỡi màu đỏ tươi, tựa như muốn liếm mình.

“Thiên Địa Vô Cực!”

Diệp Thiếu Dương giơ tay lên, một nắm đậu đồng đánh vào trên mặt con quỷ nhỏ, bốc lên một làn khói trắng.

Con quỷ nhỏ phát ra một tiếng hét thảm, lại không lùi mà tiến tới, giơ hai tay, hướng Tạ Vũ Tình chộp tới.

Diệp Thiếu Dương bắt lấy cánh tay của cô, dùng sức hướng bên người mình kéo đến, kết quả bởi vì Tạ Vũ Tình khiếp đảm, thuận thế bổ nhào về phía trước, Diệp Thiếu Dương phản ứng không kịp, bị nàng bổ ngã, vừa lúc phía sau là giường, hai người cùng nhau ngã vào trên giường.

Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ một tiếng không ổn, muốn bò dậy, bất đắc dĩ bị đè ở bên dưới, nhất thời không thể động đậy, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy con quỷ nhỏ ghé vào trên lưng Tạ Vũ Tình, tà tà nhìn mình, vươn lưỡi, đi liếm gáy Tạ Vũ Tình.

“Nghiệp chướng!” Diệp Thiếu Dương tay bắt pháp quyết, vỗ tới, con quỷ nhỏ hướng phía dưới trượt đi tránh thoát.

Tạ Vũ Tình giãy dụa bò dậy, Diệp Thiếu Dương tay trái ôm lấy lưng cô, làm cô lại lần nữa đè vào trên người mình. “Không nên cử động!”

Cô nếu hiện tại dậy, có cô cách ở giữa, tiểu quỷ có đủ thời gian chui vào trong cơ thể cô, tuy mình có thể thoải mái ép nó đi ra, nhưng bị quỷ nhập vào không phải chuyện gì tốt, sẽ sinh bệnh gặp vận xui.

Con quỷ nhỏ kia trượt đến trên lưng Tạ Vũ Tình, hoạt động đầu một chút, hai tay ôm lấy lưng Tạ Vũ Tình, trên người sáng lên một tầng ánh sáng xanh lục.

Quỷ bắc cầu, đây là tiết tấu sắp nhập vào.

Diệp Thiếu Dương hai tay vỗ lại chộp tới, tiểu quỷ phản ứng lại rất nhanh, không ngừng lưu chuyển ở trên lưng Tạ Vũ Tình, tìm kiếm cơ hội nhập vào.

Toàn thân Diệp Thiếu Dương bị đè, hai tay dù sao mất linh hoạt, vỗ hồi lâu không vỗ trúng, lại đem sau lưng Tạ Vũ Tình sờ soạng hết.

Tạ Vũ Tình giống như đạo cụ, ghé vào trên người hắn một cử động nhỏ cũng không dám, run rẩy nói: “Còn chưa xong việc sao?”

“Sắp rồi, chị đừng động đậy là được!”

Lời vừa ra khỏi miệng, nghĩ đến loại tư thế này của hai người, loại đối thoại này, quả thực đen không nói nổi.

Nhưng tình thế bắt buộc, cũng không để ý được thứ khác, lập tức tập trung tinh lực tiếp tục đối phó tiểu quỷ.

Tiểu quỷ kia thấy Diệp Thiếu Dương thủ đoạn cao minh, truy kích hung ác, biết là không có cơ hội nhập vào, hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, hướng trên đùi Tạ Vũ Tình trượt lên.

“Bây giờ còn muốn chạy!”

Diệp Thiếu Dương đã sớm đợi cơ hội này, lập tức hai tay cùng lên, tạo thành chưởng tâm lôi, ngắm chuẩn dùng sức vỗ tới, trúng vào hai vai tiểu quỷ

“A...” Toàn thân tiểu quỷ run rẩy, trong cơ thể phát ra quỷ khí, thử chống cự.

Nhưng chút tu vi đó của nó, một khi cứng rắn đối đầu Diệp Thiếu Dương, không khác kiến càng lay cây. Diệp Thiếu Dương hai tay tăng lực, mạnh mẽ đem nó ép xuống, hút vào lòng bàn tay, một đôi tay cũng theo bản năng buông rũ xuống, dùng sức thở hổn hển.

“Xong việc.”

Tạ Vũ Tình cũng thở phào một cái, vô lực nằm úp ở trên người Diệp Thiếu Dương, thổ khí như lan.

Nghỉ ngơi một hồi, cảm giác được loại không đúng nào đó, đầu ngẩng lên, lạnh lùng nhìn Diệp Thiếu Dương, trong ánh mắt còn mang theo một tia xấu hổ.

“Làm sao vậy?”

“Cậu có thể đem tay bỏ ra không?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, lúc này mới cảm giác được hai tay mình đặt ở trên hai chỗ mềm nhũn sau người cô, toàn thân run lên, vội vàng nâng lên, mặt đỏ tai hồng: “Chuyện hông liên quan tôi, tôi là vì bắt quỷ!”

“Dù sao cậu vốn chính là lưu manh.” Tạ Vũ Tình lườm hắn, gian nan bò dậy.

Diệp Thiếu Dương cũng mới ngồi dậy, trong lòng rất nghẹn khuất, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy trên tấm gương kia phía sau hắn bắt đầu chảy ra máu, dần dần hình thành một khuôn mặt dữ tợn, kêu lên: “Phía sau chị có quỷ!”

“A!” Tạ Vũ Tình bổ nhào về phía trước, lại đem hắn đè ngã.

Trên cái giường này không có đệm chăn, cứng như đá, sau lưng Diệp Thiếu Dương phát đau, thét lớn một tiếng, đẩy cô ra bò dậy, tới trước tủ quần áo, nhìn trên mặt gương có thêm một vết máu, là một khuôn mặt kỳ quái, rất giống động vật nào đó, nhưng trừu tượng, nhìn không chân thật, đang chậm rãi tan đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.