“Đây là... Cái gì?” Tạ Vũ Tình đuổi tới, sửa sang lại quần áo.
Diệp Thiếu Dương đưa tay chấm một chút huyết khí, ngửi ngửi, nói: “Đã đi rồi.”
“Một con tiểu quỷ khác sao?”
“Không phải, là khí tức của yêu!”
Tạ Vũ Tình vừa nghe sửng sốt. “Yêu ở đâu tới?”
“Tôi nào biết.” Diệp Thiếu Dương nhìn mặt quỷ dần dần tán đi, cười nói: “Nó là đang cảnh cáo chúng ta đó.”
Diệp Thiếu Dương phủi bụi trên người, đứng dậy tới ban công, đem bức rèm kéo ra, mở ra cửa sổ, có gió thổi vào.
Tiếp theo dùng giấy hoàng phiếu bọc một dúm lá ngải khô, sau khi điểm hỏa thì ném xuống đất, khói tản ra, đem âm khí trong phòng theo gió xua tan đến ngoài cửa sổ.
Diệp Thiếu Dương lấy ra la bàn âm dương, bát một chút, nhìn thoáng qua kim đồng hồ, nói: “Nơi này không có âm khí, nói rõ đã không còn quỷ, một con tiểu quỷ đã chạy mất.”
“Vậy, vậy làm sao bây giờ?” Tạ Vũ Tình có chút lo lắng.
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua bàn tay trái, tiểu quỷ kia còn bị phong ấn trong chưởng tâm lôi, chỉ có một mảng quỷ ảnh mờ nhạt, bộ mặt dữ tợn.
“Bằng không cậu đem tiểu quỷ này lôi ra tra hỏi một lần?” Tạ Vũ Tình đề nghị.
“Vô dụng, ác linh không thể thẩm vấn.” Diệp Thiếu Dương dùng một tấm linh phù lau ở lòng bàn tay, đem tiểu quỷ thu lại, trầm ngâm một chút nói:
“Ban ngày ban mặt, tiểu quỷ kia tu vi có hạn, không có khả năng chạy ra bên ngoài, khẳng định vẫn ở trong tòa nhà này, chúng ta ra ngoài đi xem chút!”
Hai người rời khỏi căn nhà này, tới trên hành lang, Diệp Thiếu Dương tay cầm la bàn âm dương, đi tới đi lui, sau đó trở lại đầu cầu thang, nói với Tạ Vũ Tình:
“Tiểu quỷ quả thật vẫn ở trong tòa nhà này, nhưng phạm vi quá nhỏ, không thể xác định ẩn thân ở nơi nào, nhưng có thể khẳng định, nhất định ở trong một hộ gia đình nào đó, tám phần bám vào trên thân người nào đó!”
“Cái này... Bằng không chúng ta từng nhà thăm dò?” Tạ Vũ Tình buột mồm nói ra, lập tức lại lắc đầu: “Gióng trống khua chiêng như vậy, ngược lại không thích hợp.”
“Đi thăm dò cũng vô dụng, người nọ bị nó bám vào hoàn toàn có thể không ra khỏi cửa, hoặc là trốn đi, chị lại không có lệnh điều tra, rất phiền toái.”
Diệp Thiếu Dương khó chịu nhìn cô một cái, oán giận nói: “Đều tại chị vồ ngã tôi, chậm trễ thời gian, bằng không nó khẳng định chạy không thoát.”
“Nói chị! Chị cũng bị cậu chiếm nhiều tiện nghi như vậy rồi, còn bị cậu sờ soạng... Cậu được tiện nghi khoe mã à!”
“Chị nói lời này.” Diệp Thiếu Dương nhảy lên: “Tôi cũng không phải cố ý!”
“Dù sao đã xảy ra, đừng nghĩ không thừa nhận.” Tạ Vũ Tình tà tà cười.
“Tôi mặc kệ, cậu sờ cũng sờ rồi, mau đem một con tiểu quỷ bắt đến cho ta, bằng không chị và cậu chưa xong đâu!”
“Như thế nào là chưa xong? Để tôi sờ thêm một lần?” Diệp Thiếu Dương thuần túy pha trò đùa.
“Lưu manh!”
Tạ Vũ Tình đạp tới một cước, Diệp Thiếu Dương vội vàng né tránh, sợ cô động thủ lần nữa, nghiêm túc nói:
“Nói đứng đắn, muốn tìm được thằng nhỏ kia cũng không khó. Con bị bắt này, hẳn là một đứa lớn trong hai tiểu quỷ nhỉ?”
“Đúng vậy, đây là anh trai, một đứa khác bị chết là em gái của nó.”
“Âm dương tương sinh... Trách không được có tu vi bực này.” Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói: “Hai huynh muội cùng nhau làm người, cùng nhau làm quỷ, cảm tình nhất định cực sâu, đứa em gái kia sẽ không bỏ lại anh trai mặc kệ, chỉ cần phát hiện được khí tức của nó, khẳng định sẽ tìm tới cửa.”
Diệp Thiếu Dương nói ra kế hoạch của mình: “Tìm một nơi trống trải, bày ra trận pháp, chờ tiểu quỷ này đến, cùng nhau siêu độ.”
Tạ Vũ Tình nói: “Còn cần bày trận? Đối với cậu mà nói bắt tiểu quỷ phiền toái như vậy sao, trực tiếp thu là được.”
“Trực tiếp thu là dễ dàng, nhưng loại quỷ hồn bị chết quá thê thảm này, oán khí quá nặng, căn bản không thể hóa giải, cho dù đến âm ty, cũng không cách nào xử lý luân hồi, quá nửa là phải giam giữ, thậm chí chịu hình.”
Diệp Thiếu Dương giải thích: “Tựa như nhân gian người có khuynh hướng bạo lực cũng bị cách ly lại, tôi bố trí một cái khu ma trận, mạnh mẽ hóa giải oán khí của bọn nó, sau đó đưa đi âm ty, thì dễ xử lý.”
“Vậy được. Hai đứa bé này lúc còn sống đáng thương như vậy, không thể để bọn nó sau khi chết cũng chịu khổ.” Tạ Vũ Tình cảm khái nói: “Cậu muốn làm phép ở nơi nào?”
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, nói: “Cần một chỗ đất trống, không cần quá lớn, nhưng trong quá trình làm phép, tuyệt đối không bị người ta quấy rầy. Chỗ này người đến người đi, khẳng định không được.”
“Vậy đơn giản, đi sân thượng đi, đến lúc đó chị thủ cho cậu, không cho người ta đi lên là được.”
Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ đồng ý.
Hai người đi theo hành lang, tìm được cửa sổ ở mái nhà đi thông mái nhà, gặp một cái nóc kim loại khóa chặt, vì thế Tạ Vũ Tình đi tìm đồ xử lý.
Thừa thời gian này, Diệp Thiếu Dương điện thoại cho lão Quách, bảo hắn đưa một ít vật phẩm cùng pháp khí bố trí khu ma trận cần qua đây.
Tạ Vũ Tình mang theo một nhân viên đồ đạc khiêng thang chạy tới, mở ra nóc, hai người leo lên, thấy mái nhà trống trải, thích hợp bày trận.
Lão Quách trong thời gian ngắn cũng không đến được, Tạ Vũ Tình thấy đồng hồ đã sắp năm giờ, đề nghị đi ăn bánh bao thịt loại lớn, Diệp Thiếu Dương cũng thèm, vui vẻ đồng ý.
Ăn bữa bánh bao này thật sảng khoái, Diệp Thiếu Dương ăn sáu cái bánh bao, uống hai bát canh cay, Tạ Vũ Tình cũng không ít hơn hắn.
Sau khi ăn xong hai người vác cái bụng nặng trịch, hài lòng lái xe quay về nóc tòa nhà có ma quỷ quấy phá.
Lão Quách đã sớm chạy tới, dựa theo Diệp Thiếu Dương yêu cầu, đang bày trận, vừa thấy Tạ Vũ Tình liền đòi cô phí dịch vụ.
“Đem kim nguyên bảo mấy người trộm từ trong cổ mộ giao ra đây!” Tạ Vũ Tình trả đòn.
Lão Quách lập tức ngượng ngùng cười.
“Không phải đều bị cô tịch thu rồi sao, hắc hắc, không còn nữa, thực sự không còn nữa.”
“Đừng cho rằng tôi không biết, anh, Tứ Bảo, Tiểu Mã ba người các người, trên thân mỗi người ít nhất đều còn giấu hai nén kim nguyên bảo, xem ở trên phần mấy người bỏ nhiều sức, mở một mắt nhắm một mắt mà thôi, anh bây giờ còn dám tìm tôi đòi tiền!”
“Được được được, coi như tôi chưa nói.” lão Quách hoàn toàn ủ rũ, tiếp tục bày trận, mắt thấy hai người bọn họ đi đến bên mép mái nhà ngồi, hóng gió, ngắm ánh chiều tà, trong lòng bực tức, lại giận mà không dám nói gì.
“Siêu độ tiểu quỷ kia, tôi không lo lắng một chút nào, duy nhất có chút lo lắng là vật kia không biết là yêu tinh gì.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Yêu tinh đó, quan hệ tuyệt không bình thường với tiểu quỷ, thậm chí đã điểm hóa tu vi bọn nó.”
Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Cậu làm sao mà biết được?”
“Còn nhớ rõ tiểu quỷ hát bài ca đó không, muội muội cõng búp bê... Lúc nó chết chỉ mới hai ba tuổi, cũng chưa từng ra bên ngoài, sao có thể nhớ kỹ nhiều ca từ như vậy.
Người ta sau khi chết là có thể mở ra thiên tri, nhưng thứ biết được đều là một số thiên địa đại đạo, nhân quỷ chi sổ. Không có khả năng thu hoạch tri thức mình không hiểu, cho nên, bài ca đó nhất định là có người dạy. Trừ con yêu quái kia, ta cũng không nghĩ ra được ai khác.”
Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu: “Nói như vậy, yêu tinh kia rất khó đối phó?”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Nếu thật có tu vi thâm hậu, lúc ấy cũng sẽ không sẽ chạy, đặc điểm lớn nhất của yêu tinh, chính là quỷ kế đa đoan, đến lúc đó đề phòng thêm một chút là được rồi.”