Con búp bê vải này, quá nửa là bị âm khí trên người tiểu cô nương cảm nhiễm, trở thành tà linh.
Diệp Thiếu Dương quét ngang kiếm, kiếm gỗ đào không sắc bén, lại dựa vào một luồng cương khí, đem búp bê vải chém thành hai đoạn, rơi xuống đất, tà khí tiêu tán.
“Muội muội, muội muội!” Tiểu cô nương gào khóc, đau lòng muốn chết.
Diệp Thiếu Dương cũng có chút không đành lòng, nhưng nếu không làm như vậy, thì không có cách nào chặt đứt tâm tư lưu luyến của tiểu cô nương, bất lợi với tiêu trừ oán khí, lập tức đột nhiên đứng dậy, tay nắm một tấm linh phù, hướng vào đầu tiểu cô nương đánh tới.
Tiểu cô nương bùng nổ quỷ khí, liều mạng với hắn, nhưng nó chẳng qua là quỷ hồn cấp bậc oán linh, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, hồn phách đụng tới linh phù, ngay cả ba giây cũng không chống đỡ nổi, đã bị hút vào.
Diệp Thiếu Dương làm tương tự, đem hồn phách tiểu cô nương cũng chuyển qua trên thân người giấy, cùng một chỗ với anh trai của nó, dùng Thái Ất Phất Trần vòng qua cổ, nhấc ra ba hồn, tụ lại thành hình, chỉ để lại bảy vía ở trong người giấy, hướng trong cái lỗ trung gian cối xay ném vào.
Tiếp theo tay trái bắn ra hai sợi chỉ đỏ, phân biệt buộc chặt hai quỷ ảnh bảy vía tạo thành, miệng niệm tâm chú, tay trái búng, ép hai tiểu quỷ đi về phía cối xay, hướng Tạ Vũ Tình ngẩn người ở bên cạnh nháy mắt.
Tạ Vũ Tình lúc này mới nhớ tới nhiệm vụ của mình, vội bước lên phía trước, đem hai bình nước phép do bình nước khoáng chứa đổ vào trong lỗ cối xay, bắt đầu ở trong chậu vàng hoá vàng mã.
Tro giấy bay về phía cối xay, giống như gió xoáy lả lướt dâng lên, tính cả cối xay và hai tiểu quỷ cùng nhau bọc ở bên trong.
Diệp Thiếu Dương đè hai tiểu quỷ, nắm tay cầm của cối xay, bắt đầu đẩy cối xay.
“A, a...” Trong lỗ cối xay không ngừng truyền đến tiếng hai tiểu quỷ thét chói tai, nhưng ba hồn bản thể của bọn nó, bởi vì bị che lại ngũ uẩn, cũng chỉ có thể ở dưới sự sai khiến của Diệp Thiếu Dương không ngừng đẩy cối xay, nghiền nát bảy vía của mình.
Nguyên thần của quỷ, tồn tại cho trong ba hồn, tu vi cùng oán khí, đều ở trong bảy vía, nhưng ba hồn cùng bảy vía không thể trường kỳ chia lìa, bằng không bảy vía sẽ thiếu nguyên thần khống chế, mà dần dần tiêu tán, ba hồn cũng trở thành bán hồn quỷ.
Diệp Thiếu Dương là lợi dụng trận pháp chi thuật, đem ba hồn của bọn nó lâm thời rút ra, dùng cối xay nghiền nát bảy vía.
Tuy lão Quách cũng không nói gì, nhưng Diệp Thiếu Dương biết, cái cối xay này nhất định là đã dùng hơn trăm năm trở lên, không biết từng nghiền bao nhiêu ngũ cốc, trong mỗi một hoa văn đều bám vào tinh khí ngũ cốc, có công hiệu hun hồn.
Công năng của cối xay, vốn đã lộ ra đạo lý chuyển hóa, có thể đem ngũ cốc đậu loại trừ đi tạp chất, tồn lưu tinh hoa, làm pháp khí, có thể đem quỷ hồn nghiền nát cẩn thận, trừ đi oán khí, lệ khí.
Đốt tiền giấy, cũng là một bộ phận của khu ma trận, dùng khói bụi hun nướng hồn phách, hưởng thụ tế điện, có thể tăng tốc hiệu quả khu ma.
Theo cối xay chuyển động, trong đó phát ra tiếng xé cắt, truyền ra từng tiếng kêu thảm thiết.
Ở trong tai Tạ Vũ Tình, đây quả thực là một loại giày vò, bắt buộc bản thân trấn định, nhớ kỹ Diệp Thiếu Dương dặn, không ngừng hoá vàng mã, thúc giục hai tiểu quỷ không ngừng xay xát.
Nước phép trong suốt từ lỗ cối xay chảy ra, bị oán khí tiêm nhiễm thành màu đen, chưa đợi rơi xuống đất đã hòa tan biến mất...
“Nhất thời sân niệm sinh, ba khắc không thể dừng, sống khó đứng nhân gian, chết không vào thanh minh, ta nay thỉnh pháp chỉ, khai đàn độ u hồn, Tử Vi đại đế thương chúng sinh, trải qua độ kiếp nhân quả minh chứng...”
Diệp Thiếu Dương kéo sợi chỉ đỏ, không ngừng làm phép...
Một khắc đồng hồ sau, mấy tập giấy sắp đốt hết, động tác đẩy cối xay của hai tiểu quỷ cũng càng lúc càng chậm, nước phép từ trong cối xay chảy ra cũng dần dần trong suốt, không có chứa oán khí nữa, động tĩnh gào khóc thảm thiết cũng dừng lại.
Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, bảo Tạ Vũ Tình đem giấy còn thừa đốt xong hết, chờ lửa tắt, dùng hai lá bùa lót mép chậu, bưng tới trước cối xay, hướng tro giấy thổi mạnh một hơi.
Trong nháy mắt khói lửa lượn lờ, đánh vào trên thân ba hồn của hai tiểu quỷ.
Diệp Thiếu Dương buông chỉ đỏ vây ở trên người hai tiểu quỷ, hét lớn một tiếng: “Còn không đi vào!”
Hai tiểu quỷ ngoan ngoãn chui vào trong lỗ của cái cối xay, hợp thể với bảy vía của mình.
Diệp Thiếu Dương dán một tấm linh phù bịt lại cái lỗ, đợi cho phù ấn trên linh phù sáng lên, biết đã xử lý xong, đem linh phù cởi xuống, một lần nữa ngồi trở lại đến trước pháp đàn, hướng Tạ Vũ Tình dặn: “Hồn phách bọn nó vừa hợp thể, quỷ lực rất yếu, đừng nửa đường xảy ra sự cố, tôi vẫn nên siêu độ bọn nó đi âm ty đi, chị đừng quấy nhiễu tôi.”
Nói xong hai tay chắp chữ Thập, kẹp lấy linh phù, nhắm mắt lại, bắt đầu niệm chú siêu độ.
Ở thời điểm sắp hoàn thành, trong giây lát cảm thấy trước mặt có một dị động, mở mắt, nhìn thấy Tạ Vũ Tình đứng ở trước mặt, khom lưng hướng mình, miệng mở ra làm bộ dạng bật hơi.
“Chị làm gì!” Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nghi thức siêu độ bị gián đoạn, liền thất bại.
Diệp Thiếu Dương tạm thời đem linh phù hai tiểu quỷ bám vào thu lại, vừa muốn đứng dậy, Tạ Vũ Tình đột nhiên hé miệng cười: “Chỉ là ngắm cậu chút thôi, bộ dáng vừa rồi của cậu thật đẹp trai.”
Diệp Thiếu Dương giật mình, trong lòng buồn bực, cái này không phải như là tác phong của cô ấy nhỉ, cô ấy từ bao giờ từng khen mình như vậy?
Tạ Vũ Tình đột nhiên ngồi ở trong lòng hắn, hai tay ôm cổ hắn, giọng giòn tan nói: “Chị muốn thử xem cậu có phải ngồi trong lòng mà không loạn hay không.”
“Chị thần kinh à!”
“Đúng vậy, chị thần kinh rồi.”
Tạ Vũ Tình tủm tỉm cười lên, nói xong thế mà đưa tay cởi cúc áo của áo ngủ.
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy một hình ảnh làm người ta huyết mạch phun trào, vội vàng đưa tay đem quần áo cô khép lại, Tạ Vũ Tình lại bắt được hai tay hắn, đặt ở trước ngực mình.
Hai tay nâng mặt hắn lên, miệng dán lên, Diệp Thiếu Dương vội vàng dùng một bàn tay ngăn trở, bứt ra đứng lên, kinh ngạc nhìn cô, trong đầu trống rỗng, suy nghĩ cái này con mẹ nó là chuyện gì xảy ra.
“Cậu không thích chị đúng không.” Tạ Vũ Tình ôm mặt khóc lên: “Chị muốn đi chết đây!”
Nói xong hướng mép của sân thượng bước nhanh chạy đi.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên phục hồi tinh thần, bước xa một cái lao tới.
Nhưng chung quy chậm một nhịp, Tạ Vũ Tình từ mái nhà nhảy xuống!
Diệp Thiếu Dương không kịp nghĩ nhiều, xông lên một nhịp, mũi chân móc chặt mép, ở trên không túm chặt một tay Tạ Vũ Tình, nhẹ nhàng thở ra, dùng sức nhấc lên trên.
Tạ Vũ Tình đột nhiên ngẩng đầu lên, hướng hắn cười tà dị, hai con mắt lại là đỏ như máu!
“Đại pháp sư cao thâm, lại không thể bay nhỉ!” Một thanh âm nữ nhân chói tai từ trong miệng Tạ Vũ Tình phát ra.
Chỉ một thoáng, Diệp Thiếu Dương cảm thấy dưới thân trầm xuống, mũi chân lại không móc được, tính cả Tạ Vũ Tình cùng nhau ngã xuống, trong tình thế cấp bách tay trái rút ra Câu Hồn Tác, vung về phía mái nhà.
Đoạn trước của Câu Hồn Tác móc móc chặt vào viền mái nhà, đã hiểm lại càng hiểm hơn móc chặt.
“Khanh khách... Đại pháp sư hảo thủ đoạn.” Trong mắt Tạ Vũ Tình chợt lóe ánh đỏ, toàn thân run rẩy một cái, một hư ảnh từ trong thân thể cô chui ra, theo cánh tay hai người nối lại với nhau hướng bên trên leo lên.
Toàn thân trắng như tuyết, mọc ra hai cái đuôi đẹp vừa to vừa dài, là một con hồ ly bạc!
Thì ra là hồ tinh!
Con hồ tinh đó nhảy đến trên mu bàn tay Diệp Thiếu Dương đứng lại, nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười giống như con người, nhìn qua tà ác vô cùng, trong miệng phát ra tiếng người chói tai: