“Lão nương phí tâm bồi dưỡng hai tiểu quỷ, bị đại pháp sư thu rồi, đại pháp sư, ta thấy đem chính ngươi đền cho ta đi!”
“Nghiệp chướng!” Diệp Thiếu Dương mắng, một tay mình cầm Câu Hồn Tác, một tay xách Tạ Vũ Tình, căn bản không có biện pháp đối phó con hồ tinh này.
Tạ Vũ Tình lúc này tỉnh táo lại, phát hiện tình cảnh của mình, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thất thanh hét rầm lên.
“Đừng kêu, tất cả có tôi, không chết được!” Diệp Thiếu Dương hướng cô trừng mắt.
Tạ Vũ Tình dù sao xuất thân cảnh sát, từng nhận huấn luyện chuyên nghiệp, rất nhanh tỉnh táo lại, dùng sức nắm lấy tay Diệp Thiếu Dương, một cử động nhỏ cũng không dám.
Cô bây giờ, cái gì cũng không làm được, duy nhất có thể làm chính là bất động không kêu, không để Diệp Thiếu Dương thêm phiền.
Hồ tinh theo cánh tay Diệp Thiếu Dương, nhẹ nhàng nhanh nhẹn bò lên trên, bò đến nơi nào, Diệp Thiếu Dương liền cảm thấy nơi đó có yêu khí xâm nhập, mềm nhũn không chịu nổi, không dùng được sức.
May mà Tạ Vũ Tình đã thức tỉnh, nắm chặt tay hắn, bằng không theo Diệp Thiếu Dương lỏng tay, cô đã sớm ngã xuống.
Diệp Thiếu Dương vội vàng thúc giục cương khí, rót vào cánh tay, đem yêu lực bức ra, một lần nữa nắm chặt tay Tạ Vũ Tình, trong lòng rối như tơ vò:
Hắn từ nhỏ tu luyện Mao Sơn thể thuật, khí lực mạnh hơn xa xa người thường, bây giờ đưa tay kéo một người, muốn kiên trì mười phút không phải vấn đề, mấu chốt là tình thế quá bị động, mình cái gì cũng không làm được, hơn nữa còn có một con hồ tinh ở trên người mình, không biết ả một bước tiếp theo muốn làm cái gì, nhưng khẳng định không phải chuyện tốt.
Hồ tinh thấy Diệp Thiếu Dương có thể thoải mái bức ra yêu khí của bản thân, cũng hơi kinh hãi, thay đổi sách lược, hướng Câu Hồn Tác bò đi, hai tay nắm chặt xiềng xích, phóng thích yêu khí, vốn định dùng yêu thuật đánh rớt xiềng xích.
Nào ngờ được Câu Hồn Tác không phải vật phàm, gặp được yêu khí xâm nhập, đột nhiên sáng lên một đạo hắc quang, cắn trả hồ tinh, đem nó đánh bay.
May mắn con hồ tinh này là lấy hồn phách xuất hiện, thân nhẹ như không có gì, lộn hai cái trên không trung, lại bay đáp ở đầu vai Diệp Thiếu Dương, cười hì hì nói:
“Đại pháp sư một thân đều là bảo bối, may mắn chưa đấu pháp với ngươi, bằng không ta không phải chết chắc rồi, nhưng đại pháp sư, ta xem ngươi có thể chống đỡ được lần này hay không...”
Miệng đột nhiên há to, hai hàm răng nhọn dày đặc hướng đầu vai Diệp Thiếu Dương dùng sức cắn xuống.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng hai người cùng nhau phát ra, nhưng tiếng hồ tinh kêu lớn hơn rất nhiều, thân hình loạng choạng, từ trên người Diệp Thiếu Dương ngã xuống.
Diệp Thiếu Dương bắt lấy cơ hội, vận toàn lực, vung cánh tay, đem Tạ Vũ Tình hướng lên trên nhấc lên một đoạn độ cao.
Một tay khác Tạ Vũ Tình lập tức bắt lấy bờ vai của hắn, hai tay đều có điểm, đối với cô một tinh anh của cục cảnh sát mà nói, sự tình dễ xử lý hơn nhiều.
Lập tức hít sâu một hơi, lấy thân thể Diệp Thiếu Dương làm điểm tựa, giẫm lên bờ vai của hắn, hướng bên trên leo lên.
Một tay Diệp Thiếu Dương ở dưới nâng cái mông của cô, dùng sức đẩy lên trên.
Tạ Vũ Tình theo Câu Hồn Tác, rất nhanh nhẹn trèo lên, cuối cùng trở lại mái nhà, vội vàng nằm úp sấp xuống, đem một tay vươn cho Diệp Thiếu Dương, kéo hắn lên.
Quét mắt qua, nhìn thấy một cái bóng trắng phi thường nhanh nhẹn theo vách tường leo lên, nhanh chóng tiếp cận.
“Nó lên rồi, cẩn thận!”
Tạ Vũ Tình dùng hết toàn lực, đem Diệp Thiếu Dương nhấc mạnh lên.
Diệp Thiếu Dương đặt một tay lên trên mép sân thượng, quay đầu nhìn lại, hồ tinh vừa lúc thông qua một bệ cửa sổ mượn lực, đột nhiên nhảy lên, lao về phía mình.
“Còn dám lên!” Diệp Thiếu Dương thò tay vào đai lưng, kẹp ra một tấm linh phù, vỗ về phía trước mặt, chính giữa mặt hồ tinh.
Hét thảm một tiếng, hồ tinh xoay người ngã xuống.
Diệp Thiếu Dương dựa thế leo lên sân thượng, cúi người nhìn, con hồ tinh kia theo chân tường, nhanh như chớp chạy về phía xa xa.
“Nguy hiểm thật...” Diệp Thiếu Dương ngồi sụi lơ trên mặt đất, hồi tưởng tình huống vừa rồi, cũng toát ra mồ hôi lạnh, nếu trong mình và Tạ Vũ Tình có một người phản ứng chậm một chút, chỉ sợ bây giờ hai người giờ phút này đã gặp mặt ở chân tòa nhà.
Tòa nhà này chỉ có bốn tầng, có thể ngã chết hay không khó mà nói, nhưng ít nhất phải gãy xương, thậm chí bán thân bất toại...
Hướng Tạ Vũ Tình cười cười, Diệp Thiếu Dương nói: “Lần này hai ta cứu lẫn nhau, ai cũng đừng cảm tạ ai.”
“Vừa rồi là thế nào, chị không phải đang giúp cậu hoá vàng mã sao, sao tỉnh táo lại... Đã là một loại trường hợp như vậy?”
Diệp Thiếu Dương đem sự tình nói một lần, sau đó bắt đầu phân tích:
“Hồ tinh quả nhiên là quỷ kế đa đoan, nó không dám chính diện là địch với tôi, thừa dịp tôi siêu độ hai tiểu quỷ kia, thời điểm tâm thần tập trung nhất, bám vào trên thân chị, vốn muốn hướng tôi thổi một ngụm yêu khí...
Cái này xem như sở trường của hồ tinh, một ngụm yêu khí có thể làm người ta bị lạc tâm trí, sau đó bị tôi phát hiện, lại... Khụ khụ, làm bộ bị mê, muốn ở thời điểm chị với tôi hôn môi tiến vào trong cơ thể tôi...”
Thấy Tạ Vũ Tình vẻ mặt quái dị che miệng, Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay: “Nó chưa thành công, tôi tuy lúc ấy có chút ngây ra, nhưng cũng không thể vô duyên chiếm tiện nghi của chị phải không.
Nó thấy tôi đứng dậy, biết tôi sẽ rất nhanh nhìn ra sơ hở, cho nên làm bộ khống chế chị xấu hổ và giận dữ nhảy lầu, dẫn tôi đi qua, hình thành loại cục diện đó, có thể nói kế hoạch của nó đã thực hiện được.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, thở dài: “Không hổ là đứng đầu ngũ đại gia tiên, giỏi về tâm kế, đáng tiếc nó rốt cuộc chưa thể nhìn thấu thực lực của tôi, cắn tôi một phát, bị máu thiên sư gây thương tích, nếu nó lúc ấy dùng yêu thuật khác, hai ta hiện tại 80% đều ở bệnh viện rồi.”
Tạ Vũ Tình nghe xong đoạn kể lại này, cũng không khỏi cảm khái nói: “Con hồ ly này quả thật thông minh lắm, sắp đuổi kịp chuyện xưa trong《 Liêu trai 》rồi.”
“Chị cho rằng《 Liêu trai 》 tất cả đều là bịa ra? Rất nhiều chuyện xưa trong đó đều là Bồ tiên sinh sưu tập dân gian đồn đãi, vốn chính là thật sự.”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt đột nhiên cứng lại.
“Làm sao vậy?” Tạ Vũ Tình thấy hắn vẻ mặt không đúng, nghĩ đến lại đã xảy ra cái gì quái dị, bị dọa giật mình, vội vàng quay đầu, thấy không có chuyện gì, nhíu mày nhìn Diệp Thiếu Dương, lúc này mới phát hiện hắn nhìn là ngực mình, cúi đầu lướt qua, nhất thời xấu hổ vô cùng:
Mình năm nút áo ngủ đã cởi ba cái, áo ngực loã lồ, hơn nữa mình buổi chiều hành động vội vàng, tùy tiện mua một món, còn là đồ ren, có chút bán trong suốt, khêu gợi không chịu nổi.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu, che mắt. “Trời tối, tôi cái gì cũng chưa phát hiện.”
“Cậu đã thấy!” Tạ Vũ Tình đem nút thắt cài lại, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi.
“Được rồi, chị... Coi như tôi chưa thấy đi.” Diệp Thiếu Dương không dám ngẩng đầu: “Việc này thực sự không do tôi...”
“Chị muốn đi chết, đi nhảy lầu!” Tạ Vũ Tình dậm chân, tạo thế muốn đi về phía mép tường.
“Vừa đi lên chị còn muốn đi xuống!” Diệp Thiếu Dương giữ chặt cô, trong đầu cân nhắc lời nói an ủi, buột miệng: “Chị bên trong không phải mặc quần áo sao, cũng không phải không mặc, lại nói đây cũng không phải lần đầu, lúc trước ngày đầu tiên chúng ta quen biết, ở trong tòa nhà quỷ, tôi không phải cũng nhìn thấy rồi, chị lúc ấy so với lần này trần trụi gớm hơn...”
“Cậu đã thấy rồi, cậu đã nhìn thấy cái gì!” Tạ Vũ Tình hướng hắn rống lên.
“Không có không có, cái gì cũng chưa thấy!”