Đột nhiên cảm nhận được một luồng quỷ khí từ ngoài cửa sổ bay tới, Diệp Thiếu Dương đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người bay vào.
Lâm Tam Sinh!
Trên mặt Lâm Tam Sinh không có bất cứ biểu cảm nào, hoặc là nói là loại biểu cảm tuyệt vọng kia, chậm rãi đi tới.
“Ta nói huynh đệ...” Tiểu Mã đứng dậy.
“Có rượu không?”
Tiểu Mã sững sờ nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương, đến trong tủ lạnh cầm một chai rượu đế lần trước chưa uống hết, rót một chén đưa qua, lại nghĩ đến hắn là quỷ, không cầm được, vì thế đặt ở trên bàn.
Lâm Tam Sinh cúi người hít một ngụm mùi rượu.
“Hồn phách ngươi bất ổn, chuyện gì vậy?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Ta đi chợ quỷ đòi uống rượu, trên người không có tiền, đánh một trận với kẻ bán rượu.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong cũng cạn lời, chợ quỷ trong miệng hắn ở âm ti, quỷ phủ mở, mô phỏng nhân gian, phàm là quỷ dịch, âm binh, cùng với quỷ hồn chưa tới thời gian luân hồi, đều có thể ở bên trong tự do mua bán, đương nhiên là phải trả tiền.
Một điểm này ngay cả âm thần cũng không thể miễn, cho nên Tiêu lang quân mới sẽ tìm hắn đòi tiền giấy hương nến.
Lâm Tam Sinh thế mà lại đi uống rượu quỵt, có thể về đã không tệ rồi, nếu như bị tuần tra bắt lấy, trực tiếp sung thành quỷ dịch, còn không cho tiền lương, tương đương với giáo dục lao động ở nhân gian.
Diệp Thiếu Dương vốn định quở trách hắn một phen, nghĩ đến hắn vừa thất tình, tâm tình không tốt, vì thế nhịn xuống.
“Ngươi nếu muốn tán gẫu, ta hầu ngươi.”
Lâm Tam Sinh nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta muốn ở riêng một lúc, các ngươi tự làm việc của mình đi.”
Diệp Thiếu Dương nháy mắt cho Tiểu Mã, đều tự trở về phòng, miễn quấy rầy hắn.
Nếu đổi mình là hắn, nên lựa chọn như thế nào đây?
Diệp Thiếu Dương tựa vào trên giường, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Giả thiết này căn bản không thành lập, có tư cách làm ra lựa chọn là Kim Oánh, mà không phải Lâm Tam Sinh.
Đoàn người đều đi rồi, Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy thanh tĩnh khó mà có được, ngồi ở trên giường, dùng Đại Chu thiên tâm pháp thổ nạp một chu thiên.
Lúc thu công, trong khí hải sinh ra một loại dị động kỳ diệu, như là cương khí tích lũy đến trình độ nhất định, có sự đột phá nào đó.
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương lộ ra một cái mỉm cười, tâm tình cũng có chút kích động, tuy mình mãi không thăng bài vị, vẫn là thiên sư, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng thuần dương cương khí tích lũy.
Không biết mình bây giờ, cách tên ngu ngốc Đạo Phong tự xưng “Nhân gian đạo thần” kia còn kém bao xa?
Diệp Thiếu Dương rất muốn đi ra ngoài uống chút bia, ăn mừng một phen, vừa tới sau cửa, tay đặt ở trên tay cầm, chợt nghe thấy phòng khách truyền đến Lâm Tam Sinh thương cảm chậm rãi ngâm:
“Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến, đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến...”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, vẫn không nên quấy rầy hắn thì hơn, lại về tới phía trước cửa sổ, bên tai vọng Lâm Tam Sinh niệm: “Nhân sinh nhược chích như sơ kiến”, câu này mình từng nghe, hình như là người triều Thanh viết?
Lâm Tam Sinh là người Minh triều, nán lại ở trong cổ mộ mấy trăm năm, sao có thể thuộc được bài từ người Thanh triều viết?
Trong lòng cân nhắc, tương lai nhất định phải tìm hắn hỏi một chút, nhưng mấy câu từ này, trái lại thật sự rất hợp với cảnh ngộ của hắn.
Đứng một hồi ở trước cửa sổ, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, từ dưới gối đầu đem quyển thiên thư đá kia lôi ra: lấy pháp lực của mình ngay lúc đó, chỉ mở ra được trang thứ nhất, học được Chân Lục Giáp Bí Chúc.
Không biết mình bây giờ có cơ hội mở ra trang thứ hai hay không?
Ôm tâm tình khẩn trương, đem tay nhẹ nhàng đặt ở trên trang sách, dựa theo đạo lý tiên thiên bát quái vận chuyển, đem khí tức cắt phần, dẫn đường, hai ngón tay kẹp mép trang, hít sâu một hơi, dùng sức nhấc lên.
Trang sách bằng đá, thế mà thật sự bị nhấc lên.
Tâm tình Diệp Thiếu Dương kích động, trước không nhìn kỹ, thử lật tiếp trang tiếp theo, có thể rõ ràng cảm giác được mình còn thiếu một chút hỏa hậu, không lật nổi.
Trang thứ nhất Chân Lục Giáp Bí Chúc, uy lực đã cực lớn, vượt xa pháp thuật bình thường của đạo môn, không biết trang thứ hai này ghi lại pháp thuật gì, sẽ so với Chân Lục Giáp Bí Chúc còn lợi hại hơn hay không?
Lấy lại bình tĩnh, Diệp Thiếu Dương nhìn về phía trang thiên thư thứ hai:
Bên trên có mấy hàng điểm sáng ký hiệu tạo thành chữ viết:
Tứ tượng vô cực, bát phương kiếm vũ, vạn kiếm quy tâm, tru tà diệt linh.
Đó là tâm pháp chú ngữ, bên trên có tên của nó: Vạn Kiếm Tru Tà Chú.
Cái tên này... Thật khí phách mà.
Phía dưới tâm pháp, còn có một hàng kỹ xảo yếu lĩnh, Diệp Thiếu Dương đọc mấy lần, xác định đây là một đạo kiếm chú.
Kiếm pháp chỉ có một chiêu, lấy chú ngữ thúc giục hóa thi triển ra.
Nghĩ đến mình vừa lúc có Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, có thể phối hợp thi triển, uy lực nhất định càng lớn hơn.
“Tứ tượng vô cực, bát phương kiếm vũ...”
Chẳng lẽ, kiếm chú này là quần công?
Đem chú ngữ học thuộc lòng, Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, thử vận chuyển kiếm chiêu một phen, nhưng bởi vì chưa có đối tượng, kiếm pháp không thi triển ra được.
Diệp Thiếu Dương âm thầm nghĩ, có thể ghi lại ở trên thiên thư, đặt song song Chân Lục Giáp Bí Chúc, tám phần là có uy lực nổ tung trời, lần sau có cơ hội thử một lần nữa, phải dùng cho tốt, quay về dạy cho Nhuế Lãnh Ngọc, để cô ấy cũng học được.
Khép lại thiên thư, vẫn đặt ở phía dưới gối đầu, Diệp Thiếu Dương gối tay, tâm tình rất khoái trá nằm một hồi ở trên giường, cũng không ngủ được, đột nhiên lại nhớ đến một món đồ, lại lần nữa lật giường, lấy ra một bức hoạ cuộn tròn.
Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Từ cổ mộ đi ra, mình còn chưa nghiên cứu hẳn hoi thứ này, hiện tại rảnh, rốt cuộc xem xem thứ này có chỗ nào lợi hại.
Đem bức hoạ cuộn tròn mở ra, trải trên giường, Diệp Thiếu Dương cúi người xuống, dùng thần thức bắt đầu tra xem, rất nhanh liền thấy được một màn biến hóa lần trước nhìn thấy, nhưng lần này không có quỷ hoàng hậu ra tay ngăn cản.
Thần thức Diệp Thiếu Dương càng lún càng sâu, một lực hút cường đại đem hắn kéo về một phương hướng, cuối cùng cả người ngã cắm vào, rơi xuống đất.
Mơ mơ màng màng bò dậy, quay đầu nhìn lại, mình thế mà lại đứng ở trên một cánh đồng hoang, sắc trời tối tăm, giống như hoàng hôn.
Xa xa bóng núi trùng trùng, có một ngọn núi giống như một tòa cung điện, bốn phía treo rất nhiều đèn lồng đỏ như máu.
Một đợt tiếng nhạc như có như không bay tới, giống như đang hát hí khúc.
Đây là... thế giới trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ?
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn về phía trên người mình, phát hiện mặc một bộ đồ ngủ, đai lưng và ba lô đều không còn, nhưng trong tay nắm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, nghĩ là mình mới vừa rồi thời điểm luyện tập kiếm chiêu cầm trong tay, quên buông.
Cái này cũng thật sự là vạn hạnh, bằng không mình tay trần, nhỡ đâu ở trong này gặp được đám lệ quỷ đại yêu, cũng đủ phiền toái.
Véo cánh tay một phát, có thể cảm giác được đau, Diệp Thiếu Dương xác định đây không phải hồn xuyên, mà là cả thân thể cùng nhau vào.
Tại sao có thể như vậy, Diệp Thiếu Dương không hiểu, nhưng hắn càng thêm quan tâm là một vấn đề khác: mình trở về như thế nào?
Thử niệm một lần Quy Hồn Chú, không có hiệu quả, cắn chót lưỡi cũng vô dụng.
Diệp Thiếu Dương có chút sốt ruột hẳn lên, xoay người xem xét, lúc này mới phát hiện phía sau mình có một tấm bia đá, vội vàng ngồi xổm xuống đi thăm dò.
Mặt trước tấm bia đá có khắc một bộ song ngư đồ, bên trên dùng thể cổ triện viết tám chữ: vũ trụ hồng hoang, lan nhược vô giới.
“Lan nhược vô giới...” Đây không phải thuật ngữ Phật gia sao, vì sao phía dưới sẽ có khắc song ngư đồ?