Mặc kệ nói như thế nào, tấm bia đá này khẳng định là mấu chốt đi ra ngoài, Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm song ngư đồ, dụng thần thức cảm giác, lại chưa có bất cứ biến hóa nào.
Đang buồn rầu, đột nhiên nghe thấy một giọng nói ồ ồ ở sau lưng vang lên: “Quả nhiên có người xông vào, cạc cạc, đây chính là việc mấy trăm năm mới có một lần, ngươi ta huynh đệ vận khí tốt, hôm nay ăn mặn rồi.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại:
Phía sau mình có một gã thân người mặt lợn đứng, cùng một con khỉ lông trắng.
Hầu tinh, trư yêu?
Đáy mắt hai yêu quái tỏa khí đen, nhìn qua là biết tà tu.
“Cạc cạc!” Hầu tinh kia vò đầu bứt tai, ý đồ nhảy tới, bị trư yêu kia ngăn lại, lẩm bẩm: “Hầu ca đừng động, nơi này mấy trăm năm không thấy người đến, mỗ mỗ còn đang nghi hoặc, vừa lúc đem người này bắt về, để mỗ mỗ tra hỏi một phen, hự... Đó là một công lớn.”
Mỗ mỗ là cái quỷ gì? Thiên Sơn đồng mỗ?
Hai yêu tinh này tuy mồm miệng không rõ, ngữ khí cũng rất cổ quái, có chút giống giọng Hà Nam, nhưng tốt xấu nói là Hán ngữ, vẫn nghe hiểu được.
Trư yêu kia nhìn Diệp Thiếu Dương, quát: “Ngươi ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi, miễn cho còn phải lao lực trói ngươi, hự.”
Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nhìn nhị yêu: “Tôn Ngộ Không Trư Bát Giới?”
“Cái gì?” Nhị yêu nhìn nhau, tựa như chưa nghe hiểu.
“Ồ, không phải là được.” Diệp Thiếu Dương cười cười: “ ‘Mỗ mỗ’ các ngươi nói là ai?”
Trư yêu biến sắc, cười lạnh nói: “Theo chúng ta trở về, tự nhiên sẽ biết.”
Hầu tinh nói: “Ngươi dong dài với hắn làm chi, trực tiếp trói đưa đi!”
Trư yêu tiến lên một bước, từ sau lưng cởi xuống một sợi xích, cũng không nói nhiều, trực tiếp hướng Diệp Thiếu Dương vụt tới.
Diệp Thiếu Dương nghiêng người tránh thoát, tay trái cầm chặt sợi xích, phi thân tiến lên, tay phải rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, hướng đầu của trư yêu bổ xuống một kiếm.
Trư yêu cả kinh, cũng không ngốc, cảm nhận được linh lực cường đại của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, không dám chống chọi, buông ra xiềng xích, bứt ra vội vàng thối lui.
Diệp Thiếu Dương đem sợi xích chộp vào trong tay, nhìn thoáng qua, cười nói: “Đồ chơi vớ vẩn, kém xa Câu Hồn Tác.”
Tùy tay ném xuống đất.
“Tiểu tử này có chút thủ đoạn, Nhị đệ, ngươi phải cẩn thận đối phó!” Nói như thế nào về hầu tinh đây, thấy Diệp Thiếu Dương khó đối phó, bản thân lui vài bước, khuyến khích trư yêu tiếp tục lên.
Trư yêu tương đối ngu ngốc hơn nhiều, nghe thấy lời này, gật gù, trong miệng chảy ra nước miếng màu xanh lục, nằm úp sấp ở trên mặt đất, thân hình tăng vọt, hiện ra chân thân:
Một con lợn béo to lớn, trong miệng mọc hai cái răng nanh thật lớn.
Toàn thân bọc một tầng yêu khí, là màu xanh nhạt, nói rõ tu vi của nó chỉ có cấp bậc yêu linh, hơi cao hơn yêu thú bình thường.
Đối thủ như vậy, Diệp Thiếu Dương còn chưa để vào mắt, cười nhẹ, nói: “Nhị sư huynh, ngươi một thân to béo này, bảy tám trăm cân nhỉ, ta rất buồn bực chủ nhân ngươi vì sao không giết ngươi ăn thịt, chẳng lẽ còn có thể nuôi béo chút nữa?”
“Rống!” Trư yêu tức giận tới mức thịt béo toàn thân run lên, bổ nhào lên, trên cái răng nanh yêu lực quấn quanh, cúi đầu húc Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương tung người một cái, nhảy đến trên lưng nó, cũng không dong dài, trực tiếp vung kiếm cắm vào trong thiên linh cái của nó.
Rống to một tiếng, toàn thân trư yêu mềm nhũn, nằm trên mặt đất, đã treo.
Diệp Thiếu Dương từ trên thân nó nhảy xuống, xoay người đi tìm hầu tinh kia, lại phát hiện thằng cha này đã chạy xa.
“Đại sư huynh ngươi quá không ra làm sao rồi.”
Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, quan sát thân thể to béo của trư yêu, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên gấp bội.
Ở thế giới chân thật, tuổi thọ của lợn quá ngắn, trí lực quá thấp, hơn nữa cho dù là lợn rừng, cũng gặp phải nguy hiểm bị người ta bắt giết, hầu như không có khả năng thành yêu.
Không ngờ ở nơi này thế mà lại gặp được một con trư yêu tu vi ở sáu trăm năm trở lên, cũng thật sự là hiếm lạ.
Nhưng đã có sáu trăm năm tu vi, sao mới là cấp bậc yêu linh, chịu đòn kém như vậy, có chút không khoa học nha?
“Đạo hữu. Bần đạo có lễ.” Phía sau vang lên một thanh âm già nua.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, là một lão giả trang phục đạo sĩ, tay cầm một cây phất trần, nhìn qua có vài phần khí chất tiên phong đạo cốt. Ở phía sau lão có một hàng đạo đồng đứng.
Diệp Thiếu Dương cũng đáp lễ.
Lão đạo sĩ kia đi lên, cười nói: “Đạo hữu là từ nhân gian đến?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Xin hỏi sư trưởng, đây là nơi nào?”
“Nơi này là trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, đạo hữu chẳng lẽ không nhớ rõ vào bằng cách nào?”
“Ta đương nhiên nhớ rõ, chỉ là muốn hỏi một chút thế giới này tình huống thế nào, sư trưởng lại là người nào?”
“Bần đạo họ Tào, tên Lôi, chính là đệ tử đời hai mươi ba của Long Hổ sơn.”
“Thì ra là Long Hổ sơn đạo huynh...” Diệp Thiếu Dương chắp tay hành lễ, đột nhiên giật mình: “Ta kháo, đời hai mươi ba?”
Tào Lôi nói: “Đúng vậy, bần đạo là Hồng Vũ năm thứ ba, không cẩn thận tiến vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ này, tính ra đã hơn sáu trăm năm rồi. Xin hỏi đạo hữu, Đại Minh triều truyền bao nhiêu vị hoàng đế?”
Câu này khiến Diệp Thiếu Dương càng thêm cảm nhận được một loại cảm giác xuyên việt, cười khổ nói: “Đại Minh triều đã sớm mất rồi, Đại Thanh triều cũng mất rồi, xã hội phong kiến sớm không còn nữa, hiện tại là nước cộng hoà, toàn dân bôn tiểu khang.”
“Tiểu khang... Là vật gì, niên hiệu hay là tục danh đế vương?”
Diệp Thiếu Dương ngất mất, xua tay nói: “Nhất thời nói không rõ với ngươi được. Ta nói này, ngươi là người hay quỷ?”
Mình chưa phát hiện được trên thân hắn có quỷ khí, nhưng hắn đã là người của mấy trăm năm trước, không có khả năng còn sống.
“Bần đạo là người.” Tào Lỗi cười cười: “Ta giống với ngươi, lấy thân người vào tranh, nơi này chính là vạn cổ hồng hoang, không có lục đạo luân hồi, chết thì hồn phi phách tán, sống thì vạn kiếp trường tồn...”
Diệp Thiếu Dương cả kinh cằm thiếu chút nữa rơi xuống. “Có chuyện tốt như vậy?”
Tào Lôi cười to: “Tuyệt không tốt. Nơi này khắp chốn là quỷ yêu tà linh, chư phương tranh đấu, hơi thiếu lưu ý liền bị quỷ yêu bắt đi luyện hóa. Bần đạo pháp lực có hạn, chỉ là vận dụng đạo pháp nhân gian, ở đây bày ra linh trận, mở một động phủ, mới có thể sống tới hôm nay.”
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, càng thêm kinh ngạc, ánh mắt dừng ở trên thân các đạo đồng phía sau hắn, thấy một đám đều chỉ mười mấy tuổi, không có quỷ khí, lẩm bẩm: “Bọn họ chẳng lẽ cũng là đến từ nhân gian?”
“Bọn họ không phải, trong hồng hoang này, cũng có nhân loại, nhưng sinh lão bệnh tử, giống với nhân gian, chỉ là quá mức suy yếu, dễ dàng bị quỷ yêu gia hại, những kẻ này đều là đệ tử bần đạo thu.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, thầm nghĩ trong tranh này thế mà lại là một cái thế giới khác, không khỏi chấn động, trách không được gọi là Sơn Hà Xã Tắc Đồ, lúc ấy quỷ hoàng hậu kia nói nơi này cái gì cần có cũng có, mình còn cho rằng cô ta là bịa, thì ra lại là sự thật.
Đang muốn mở miệng hỏi tiếp, Tào Lôi quay đầu nhìn hướng bên trái, đột nhiên biến sắc, nói: “Không ổn, mỗ mỗ phái người đến rồi, đạo hữu theo ta đi mau, đi động phủ của bần đạo tạm lánh!”
Diệp Thiếu Dương theo ánh mắt hắn nhìn lại, chỉ thấy trên ngọn núi sáng đèn lồng kia, có một số đèn lồng đang nhanh chóng hướng dưới núi di động, tựa như có người xách đèn lồng xuống núi.
Trong lòng chần chờ một chút, quyết định vẫn là đi theo lão đạo sĩ này trước, làm rõ tình huống nơi này rồi nói sau.