Tạ Vũ Tình hoảng hốt vội vàng kéo cô, một khi bị tố cáo, cũng không phải là đùa giỡn, mấu chốt cô ấy trở về nói với người khác, rất ảnh hưởng hình tượng cảnh sát.
“Kiều nữ sĩ, chúng tôi là cảnh sát, trong lúc phá án, sao có thể làm ra chuyện đáng khinh như vậy, cậu ấy là có nguyên nhân, cô cho cậu ta cơ hội giải thích được không?”
Kiều Ân Kỳ do dự một chút, đứng lại.
“Cậu nói thật đi.” Tạ Vũ Tình hướng Diệp Thiếu Dương nói, sự tình đến nước này rồi, cũng không có cách nào che giấu.
“Được rồi, tôi nói thẳng vậy.”
Diệp Thiếu Dương tổ chức ngôn ngữ một chút, nhìn Kiều Ân Kỳ nói: “Thật ra đi, vừa rồi cô ấy nói những chuyện đó, là Trương Tư Đức tự mình nói cho chúng tôi biết.”
Kiều Ân Kỳ sửng sốt: “Anh ta không phải đã chết sao?”
“Chính là sau khi chết nói cho chúng tôi biết, là hồn ma anh ta!”
“Nói linh tinh!” Kiều Ân Kỳ nhất thời mất đi hứng thú nghe tiếp, xoay người bước ra phía ngoài: “Anh cái con người này không chỉ có lưu manh, còn bị điên!”
Lần này Diệp Thiếu Dương tự mình đi lên ngăn cô lại, nói: “Phải giải thích như thế nào cô mới tin?”
“Anh có bản lãnh đem quỷ hồn của anh ta lôi ra tiếp đi!” Kiều Ân Kỳ thuận miệng lấy lệ nói.
“Cái này không làm được, hắn đã vào Uổng Tử thành, nhưng, tôi có thể dùng cách khác chứng minh, cho tôi thêm một phút đồng hồ.”
Diệp Thiếu Dương hai tay chắp lại vái: “Van cô đó, tuy tôi không phải người tốt gì, nhưng cũng không muốn gánh cái tiếng lưu manh đâu!”
Tạ Vũ Tình cũng lên cùng khuyên, tốt xấu đem Kiều Ân Kỳ kéo trở về trên chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống, hai chân khép lại.
Diệp Thiếu Dương cạn lời lắc lắc đầu, lấy ra một tấm linh phù, niệm Địa Hỏa Chú, linh phù tự động bốc cháy lên. “Đây là đạo thuật.”
Kiều Ân Kỳ sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh một tiếng: “Ảo thuật sao?”
Tạ Vũ Tình trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái: “Cậu cho chút hoa quả khô được không? Kiếm con quỷ ra!”
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, ban ngày ban mặt, chạy đi đâu kiếm quỷ?
Đang khó xử, một bóng người từ trong Âm Dương Kính bay ra, lơ lửng ở không trung, hướng Kiều Ân Kỳ mỉm cười: “Cô nương, tôi chính là quỷ nè.”
Thời khắc mấu chốt, Trần Lộ đi ra cứu tràng. Cô chỉ hiện hình đối với Kiều Ân Kỳ, người khác đều không nhìn thấy cô.
Diệp Thiếu Dương hướng Trần Lộ bĩu bĩu môi: “Cô ấy chính là quỷ, bao trọn kiểm tra.”
Kiều Ân Kỳ ngơ ngác nhìn bóng người lơ lửng ở giữa không trung: “Cái này... Sẽ không là dụng cụ khoa học nào đó làm ra ảo ảnh chứ?”
Trần Lộ cúi người đến trước mặt cô, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Kiều Ân Kỳ lập tức cảm thấy toát thân rét lạnh, run lẩy bẩy.
“Muốn nhìn thêm chút bộ dáng dọa người hay không?” Trần Lộ nói, đưa tay đến trong cổ họng, đem đầu lưỡi kéo ra, kéo mãi đến ngực.
Con ngươi Kiều Ân Kỳ dần dần phóng to, ngã xuống ghế, ngất đi.
“Lá gan nhỏ như vậy.” Trần Lộ lẩm bẩm.
“Đa tạ chị dâu.”
“Ngoan.” Trần Lộ nghe thấy hai chữ chị dâu liền hưng phấn hẳn lên, chui trở lại trong Âm Dương Kính.
Diệp Thiếu Dương tiến lên ấn huyệt Nhân Trung của Kiều Ân Kỳ, đem cô cứu tỉnh.
“Có quỷ!” Kiều Ân Kỳ kêu toáng lên.
Hai người Diệp Thiếu Dương an ủi mất một lúc, cô mới tỉnh táo lại, tiếp nhận sự thực trên đời có quỷ.
“Thật không ngờ, thật sự có quỷ...” Kiều Ân Kỳ hai tay ôm ly đồ uống, vẻ mặt có chút dại ra.
Diệp Thiếu Dương nhân cơ hội đem toàn bộ sự việc đều nói cho cô.
Tình huống như kể chuyện đêm khuya đó, làm Kiều Ân Kỳ hai tay che miệng, run bần bật.
Kiều Ân Kỳ mất một lúc mới khôi phục lại, lúng ta lúng túng nói: “Sao có thể có hai ‘tôi’ chứ, tôi lại không có chị em sinh đôi...”
“Có hai loại khả năng, một là hồ ly tinh kia biến hóa thành bộ dáng của cô, hai là... Cô chính là hồ ly tinh.”
“Anh mới là hồ ly tinh!” Ba chữ này đối với nữ nhân nhất là mỹ nữ, không phải là lời ca ngợi.
“Tôi không phải ý tứ đó, tôi là nói hồ yêu.” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ gãi gãi đầu: “Cho nên, tôi dùng tấm gương này soi cô, không phải xem... Nội y của cô, là muốn xác định cô là người hay là yêu, để tiến hành kế hoạch một bước tiếp theo.”
“Vậy anh hiện tại xác định chưa?”
“Gương không soi ra, nhưng cũng không phải tuyệt đối.” Diệp Thiếu Dương xấu hổ cười: “Trừ phi cô có thế để tôi sờ chân một chút.” Lập tức đem lý luận kiểm nghiệm yêu tinh của mình nói ra một lần.
“Tôi biết cái này rất khó xử, cô không chịu tôi cũng không có ý kiến, coi như tôi chưa nói.”
Kiều Ân Kỳ do dự một hồi, nhìn nhìn chung quanh không có ai, rụt rè nói: “Vì chứng minh sự trong sạch, anh... Sờ đi.”
Lập tức đem một chân vươn đến trên sô pha của Diệp Thiếu Dương bên này.
Chân của cô mang tất ren màu đen cùng giày cao gót.
Diệp Thiếu Dương rất muốn bảo cô tự mình đem giày tất cởi ra, nhưng chân đã vươn qua, nghĩ một chút hay là thôi, nói với Tạ Vũ Tình: “Bằng không chị tới?”
“Chị cũng không hiểu cái này.” Tạ Vũ Tình hướng hắn nhíu mày, ý tứ tiện nghi cậu rồi, còn chưa động thủ.
Diệp Thiếu Dương đành phải giúp cô cởi vớ, đưa tay nắm gót chân, Kiều Ân Kỳ rụt chân một chút, lại thả lại, vẻ mặt nhẫn nại úp xuống bàn, nói: “Nhanh lên!”
Diệp Thiếu Dương đành phải động thủ, sờ sờ ở trên chân cô, nhéo nhéo.
Làn da bóng loáng non mềm... Không có vấn đề.
“Khụ khụ, được rồi.” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: “À thì, cô tự đeo tất được không?” Mình động thủ lần nữa giúp cô xỏ tất cùng giày, vậy thì quá ái muội rồi.
Kiều Ân Kỳ cúi đầu đem bít tất kéo lên, nâng lên khuôn mặt đỏ bừng, nói với Diệp Thiếu Dương: “Thế nào rồi?”
“Chân rất đẹp, làn da cũng rất mềm mại, sờ... Phi phi, xác định là người, không phải hồ ly tinh.”
Diệp Thiếu Dương âm thầm lè lưỡi, thiếu chút nữa đã nói ra “Sờ xúc cảm không tệ” câu này, nhắm chừng lúc này phơi xác dưới sàn rồi.
Kiều Ân Kỳ cau mày: “Tôi vẫn có chút không dám tin... Con hồ tinh kia vì sao cố tình giả mạo tôi chứ?”
“Thứ nhất, bộ dạng cô xinh đẹp, hơn nữa bản thân ngay tại trong cao ốc đó, Trương Tư Đức bình thường thấy cô, sẽ không hoài nghi. Thứ hai, sào huyệt hồ tinh kia, có thể ngay tại phụ cận trung tâm huấn luyện của cô, thậm chí ngay tại phòng 1603!”
Kiều Ân Kỳ nghe hắn nói như vậy, sợ hãi hẳn lên, tình thế cấp bách cầm chặt hai tay hắn đang đặt lên bàn: “Vậy làm sao bây giờ, ả sẽ hại tôi sao? Anh đã biết những thứ này, khẳng định có biện pháp đối phó chứ!”
Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, dùng khí lực mới đem tay rút về được, Kiều Ân Kỳ lúc này mới ý thức được, sắc mặt lại đỏ lên.
“Cô yên tâm đi, hồ tinh đó ở chỗ cô cũng không phải ngày một ngày hai, ả muốn hại cô đã sớm hại, ả chỉ là lợi dụng cô để hại người khác, cô nếu thật sự là sợ hãi...”
Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra một chuỗi bùa hộ mệnh Kê Huyết Thạch, nói: “Bùa hộ mệnh này tặng cô, có thể trừ tà bảo đảm bình an, cô cố gắng đừng đi phòng 1603. Tôi đã nghĩ được biện pháp tróc nã nó, cô chờ tôi thông báo đi, chờ bắt được nó, tôi để cô đi hiện trường xem.”
Lựa lời khuyên mãi, Kiều Ân Kỳ mới trấn định, nói cám ơn, tiếp nhận bùa hộ mệnh.
Diệp Thiếu Dương đem số di động của mình cho cô, ước định ám hiệu, sau đó kết thúc cuộc nói chuyện, ba người cùng nhau rời khỏi, ở ngoài cửa chia tay.
“Thật sự là vưu vật, trách không được hồ tinh đó muốn biến hóa thành bộ dáng cô ấy hại người, nam nhân đều không ngăn được sự dụ hoặc.” Tạ Vũ Tình nhìn bóng lưng thon dài của cô, tán thưởng không thôi, quay mặt nói với Diệp Thiếu Dương: “Thật sự là tiện nghi cho cậu rồi.”