“Chuyện liên quan gì tới tôi, tôi là vì bắt yêu quái mà hiến thân.” Diệp Thiếu Dương đại nghĩa ngút trời.
Tạ Vũ Tình xì một tiếng: “Cậu sờ soạng chân người ta, tặng người ta một chuỗi bùa hộ mệnh, cũng coi như huề nhau, cũng không nên nghĩ nhiều nữa.”
“Chị nói như vậy, giống như thành giao dịch.” Diệp Thiếu Dương buồn bực: “Nhưng, tôi tặng cô ấy bùa hộ mệnh, cũng có ý tứ khác đó.”
“Cái gì? Mong người ta nghĩ tốt cho cậu?”
“Phi! Chị không thể có một câu tốt đẹp sao.” Diệp Thiếu Dương nói: “Đó không phải bùa hộ mệnh bình thường, tôi ở bên trong bỏ thêm một chút tinh huyết, có thể cảm giác được tồn tại, như vậy lần sau gặp cô ấy, tôi liền biết là cô ấy thật, hay là hồ tinh biến hóa, tôi chung quy không thể mỗi lần đều sờ chân người ta chứ.”
Tạ Vũ Tình giờ mới hiểu, âm thầm bội phục Diệp Thiếu Dương tâm tư tinh tế.
“Cậu vừa nói với cô ấy, cậu có biện pháp tìm ra hồ tinh, có biện pháp nào?”
“Là có biện pháp, có lẽ có thể dẫn hồ tinh kia đi ra.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Trương Tư Đức không phải ở thời điểm lau thủy tinh thông đồng với ả sao, vậy lại tìm một người, giả mạo nhân viên vệ sinh, đi ngang qua cửa sổ cô ấy, có lẽ còn có cơ hội được ả nhìn trúng.”
Tạ Vũ Tình sửng sốt một chút nói: “Hồ tinh đó sẽ hoài nghi không?”
“Có cái gì hoài nghi, ả vốn không sợ cảnh sát các người, sẽ không tránh đầu sóng ngọn gió cái gì cả. Ả đã cần nhờ hút tinh huyết người để tu luyện, Trương Tư Đức không phải người đầu tiên, cũng sẽ không là một người cuối cùng, có cơ hội ả vì sao không lên?”
Tạ Vũ Tình nói: “Vậy ả vì sao phải dùng loại biện pháp kỳ quặc đó chứ, ả giết người cũng sẽ không lưu lại manh mối, vì sao không đi bên ngoài tùy tiện giết người?”
“Thứ nhất, sào huyệt của ả khẳng định ở trong tòa nhà, thậm chí ngay tại phòng 1603, vì tiện tu luyện, không muốn đi xa.
Thứ hai, hồ tinh phi thường thông minh cẩn thận, nếu tùy tiện giết người, lưu lại manh mối, rất dễ dàng bị pháp sư để ý. Giống như bây giờ, mới là biện pháp ổn thỏa nhất, nước chảy nhỏ dòng chảy dài, không có ai phát hiện.”
Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu: “Vậy trước kia cao ốc Lisa sao lại chưa từng xảy ra vụ án tương tự?”
“Có lẽ có, chỉ là kẻ xui xẻo khác không ngã chết, hoặc là chết ở trong nhà, hoặc nơi khác, chưa coi là sự kiện thần quái để xử lý. Trương Tư Đức là ngoài ý muốn, hơn nữa nếu không phải chị với tôi ngày hôm qua vừa lúc đi qua cao ốc Lisa, vụ án này cũng không nhất định sẽ dẫn tới sự chú ý của chị.”
“Cũng đúng. Vậy chị quay về có thể an bài một chút, tìm người trà trộn vào nhân viên của tòa nhà, thử một lần.”
“Người khác không thể được, hồ tinh đó không phải dễ đối phó, nhỡ đâu bị mạnh mẽ kéo vào, hút khô tinh huyết, hoặc là thế nào...” Diệp Thiếu Dương cười đáng khinh.
Tạ Vũ Tình liếc hắn một cái: “Ý tứ của cậu là tự cậu lên?”
“Bằng không thì sao, Tứ Bảo lại không ở đây.”
“Nhưng cậu ngày hôm qua từng tới tòa nhà, hồ tinh đó không chừng nhận ra cậu.”
Diệp Thiếu Dương cười đắc ý: “Đừng quên tôi còn có mặt nạ da người, chỉ cần che giấu khí tức, hồ tinh tuyệt đối không nhận ra.”
“Vậy được, giờ tôi sẽ an bài.”
Tạ Vũ Tình vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói: “Cậu cần phải nắm giữ nha, đừng tinh cạn nhân vong.”
“Tôi biết thải âm bổ dương, còn chưa biết ai chịu thiệt đâu.” Diệp Thiếu Dương cười khà khà.
Tạ Vũ Tình buổi chiều hôm đó đã xử lý xong việc này: Diệp Thiếu Dương đeo mặt nạ da người, đi bộ phận quản lý của cao ốc Lisa lĩnh quần áo lao động cùng dụng cụ vệ sinh.
Quản lý tòa nhà cho rằng Diệp Thiếu Dương là thường phục cảnh sát phái tới, điều tra án mạng, người khác tự nhiên cái gì cũng không biết, còn tưởng hắn là mới được thuê.
Ở dưới sự an bài của Tạ Vũ Tình, quản lí bảo Diệp Thiếu Dương ngày hôm sau đi làm.
Trở lại chỗ ở, nháy mắt mở cửa, trong phòng truyền đến một đợt tiếng vang thanh thúy, Diệp Thiếu Dương thò đầu vào nhìn, Tiểu Mã đang kích động nhặt đồ.
Trên đất có mấy vật vàng óng.
Kim nguyên bảo!
Diệp Thiếu Dương tay mắt lanh lẹ, sải bước lao tới, bắt đầu tranh đoạt cùng Tiểu Mã ở trên mặt đất.
“Cả nhà cậu chứ, nhiều kim nguyên bảo như vậy!”
“Chỉ mấy thỏi này thôi, ai ai!”
Diệp Thiếu Dương đem ba thỏi cầm trong tay, mắng: “Tên mập chết tiệt này quá mức không ra sao rồi, thế mà lại ăn mảnh!”
“Khẳng định muốn chia cho cậu mà.” Tiểu Mã rất ủy khuất: “Tôi là sợ cậu nộp lên cho Vũ Tình!”
“Tôi không phải kẻ ngốc.” Diệp Thiếu Dương đem ba thỏi kim nguyên bảo cất vào trong túi: “Ba thỏi này dùng để mua đồ gia dụng cho nhà mới.”
“Mua đồ gia dụng, một thỏi cũng đủ rồi!”
“Tôi mua đồ tốt.” Diệp Thiếu Dương mí mắt trợn lên, đột nhiên nhìn thấy dưới sô pha còn có một thỏi bạc, trực tiếp bổ nhào xuống.
“Đây là tiền lấy vợ của tôi, không thể đoạt!” Tiểu Mã cũng bổ nhào lên, hai người tiến vào phía dưới sô pha bắt đầu tranh đoạt.
Cuối cùng vẫn là Diệp Thiếu Dương khỏe hơn một chút, nắm chặt trong tay, hò hét từ dưới sô pha bò ra.
“Khụ khụ.” Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan, hai người cùng nhau quay đầu, nhìn thấy ngoài cửa thế mà lại có một hàng ba người đứng.
Nhuế Lãnh Ngọc, còn có một đôi nam nữ trẻ tuổi quần áo ngăn nắp.
Nam mặc một cái trường bào Đường trang màu xám, phía dưới quần đen với giày da, nhìn qua rất thời thượng, giống như ngôi sao, bộ dáng cũng không tệ, dùng lời hiện tại để nói chính là tiểu thịt tươi.
Diện mạo hiên ngang, đứng thẳng người, trong tay thưởng thức một món đồ bằng ngọc, khóe môi nhếch lên một cái mỉm cười, có chút ý tứ trêu tức.
Bên cạnh, em gái kia tư sắc kinh diễm, tóc dài quấn lên, váy dài cổ phong mặc trên người, vẻ mặt lạnh lùng, khí chất rất cao quý.
Diệp Thiếu Dương liếc một cái nhìn thấy cô, lập tức nghĩ tới Tuyết Kỳ, hai người có khí chất tương tự.
Nhuế Lãnh Ngọc đi tới, nhìn bộ dáng Diệp Thiếu Dương mặt xám mày tro, đưa tay phủi đi mạng nhện trên đầu hắn, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Hai vị này, một vị là Côn Luân sơn Lăng Vũ Hiên, một vị là tục gia đệ tử Phổ Đà sơn Liễu Như Nhứ.” Nhuế Lãnh Ngọc giới thiệu rất đơn giản.
Diệp Thiếu Dương khiếp sợ, ánh mắt dừng ở trên mặt Liễu Như Nhứ trước, thế mà lại là... Phổ Đà đệ tử.
Phổ Đà sơn cùng Nga Mi sơn là khác nhau, trên Nga Mi sơn có hai ngọn núi, hòa thượng ni cô đều một ngọn. Nhưng Phổ Đà sơn tất cả đều là nữ đệ tử, mấy năm nay bởi vì ít người làm ni cô, vì truyền thừa pháp thuật, trên núi đã thu rất nhiều tục gia đệ tử.
Khác với nhập thất đệ tử cân nhắc tuệ căn, thu tục gia đệ tử, chỉ xem thiên phú tu hành, cho nên pháp lực của các tục gia đệ tử này, còn xa xa ở trên nhập thất đệ tử.
“Phổ Đà tịnh bình diễn vạn vật, Diệp sư huynh.” Liễu Như Nhứ dựng thẳng lên một bàn tay, lại làm nửa lễ, trên nét mặt có loại uy nghi từ trên cao nhìn xuống.
Lăng Vũ Hiên kia tiến lên một bước, cũng tùy tiện chắp tay, nói: “Côn Luân hồi chuyển định kiền khôn. Diệp sư huynh, đã lâu không gặp.”
“Tôi quen cậu?” Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nhưng tên của hắn hình như từng nghe ở nơi nào. Côn Luân sơn...
Nhìn kỹ Lăng Vũ Hiên: “Tôi nhớ ra rồi, cậu chính là thần đồng năm đó à?”
Lăng Vũ Hiên cười nói: “Diệp sư huynh trí nhớ không tệ, một năm đó đạo môn thuỷ bộ Long Hoa hội, tôi đánh bại tinh anh trong toàn bộ đệ tử đời thứ hai của bốn đại môn phái, chỉ có anh kiên trì không động thủ.”
“Ừm, tôi lúc ấy bị cảm, không có tâm tình đấu pháp.”
“Người khác đều nói anh là sợ thua, không dám đánh, chỉ có tôi không cho rằng như vậy.”