Diệp Thiếu Dương cười lạnh trong lòng, người này nói chuyện cũng thật vòng vo, hỏi: “Cậu về sau hình như mất tích, đi làm gì?”
“Mấy năm nay, tôi đi khắp Đông Nam Á các đại gia tộc vu thuật, âm dương thuật, thậm chí tới La Mã, tìm kiếm hậu nhân của Đại Tế Ti, học nhiều trường phái.”
Lăng Vũ Hiên chậm rãi nói: “Tôi vừa về nước, đã nghe rất nhiều người nhắc tới anh, mơ hồ có ý tứ đạo môn đệ nhất đệ tử, nói rõ anh mấy năm nay cũng cố gắng tu hành, phát sau mà đến trước.”
Diệp Thiếu Dương nghe tới đây xem như hiểu, thằng cha này là cố ý đến gây sự, nghiêng đầu cười nói: “Vậy cậu lầm rồi, tôi mấy năm nay cái gì cũng không làm, mỗi ngày đi chơi khắp nơi, đệ nhất đệ nhị, đều là người khác nói, chuyện liên quan tôi cái chim, cậu thích cậu cứ đi làm, tôi không có hứng thú.”
Trong mắt Liễu Như Nhứ toát ra một tia khinh thường, lướt chút là qua.
Lăng Vũ Hiên nhìn Diệp Thiếu Dương mặt đầy tro bụi, trên quần áo dính một ít mạng nhện, trong tay cầm nén bạc, mỉm cười: “Nghe lời anh nói, lại xem bộ dạng này của anh bây giờ, quả thật rất có chút ý tứ siêu thoát, tôi có chút hết hứng thú rồi.”
“Các người là ai, tới làm gì?” Tiểu Mã hai tay chống nạnh, đi về phía trước một bước, liếc nhìn Lăng Vũ Hiên.
“Đây là nhà tôi, tôi cho các người vào chưa, mau đi đi đi, bằng không tôi báo cảnh sát.”
Sắc mặt Liễu Như Nhứ trầm xuống, nói với Diệp Thiếu Dương: “Diệp Thiếu Dương, người bạn này của anh thật thiếu giáo dục!”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đây là nhà của cậu ta, cậu ta đã đuổi cô đi rồi, cô có đạo lý gì không đi, chẳng lẽ muốn lưu lại làm nữ chủ nhân?”
Tiểu Mã hướng Diệp Thiếu Dương trừng mắt: “Cậu nói lung tung gì thế, Tiểu Mã ca tôi tuy chưa có bạn gái, cũng không thể là nữ nhân thì leo lên, cậu cho rằng tôi là loại người nhìn thấy heo nái cũng để ý chứ?”
Diệp Thiếu Dương gãi đầu nói: “Tôi sai rồi, tôi hối hận.”
“Ngươi, các ngươi!” Liễu Như Nhứ tiến lên một bước, tay đặt bên hông, tựa như muốn móc ra đồ.
Lăng Vũ Hiên vỗ vỗ ở đầu vai cô, xoay người đi đến ngoài cửa, quay đầu hướng Diệp Thiếu Dương cười nhẹ: “Tôi sẽ ở lại Thạch Thành một thời gian, Diệp Thiếu Dương, tôi có rất nhiều chuyện muốn tán gẫu với anh, chúng ta có thể từ từ tán gẫu.”
“Không có thời gian.”
Liễu Như Nhứ còn có chút không cam lòng, hướng Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Dương, từ trước tới giờ chưa từng có ai vũ nhục ta như vậy!”
Diệp Thiếu Dương cũng không thèm nhìn cô, dùng sức đánh Tiểu Mã một quyền: “Mẹ nó sao còn có nén bạc, còn có bao nhiêu, giao ra đây!”
Nói xong đem Tiểu Mã đè trên sô pha, mạnh mẽ soát người, Tiểu Mã liều mạng phản kháng, loạn hết cả lên.
Liễu Như Nhứ tức giận dậm chân, kéo Lăng Vũ Hiên xuống lầu.
Nhuế Lãnh Ngọc tốt xấu là dẫn bọn họ đến, tiễn bọn họ đi xuống.
“Tôi còn tưởng Diệp Thiếu Dương xuất thân danh môn đại phái, là người khiêm tốn, không ngờ đáng khinh như vậy, quả thực là bại hoại của giới pháp thuật!”
Liễu Như Nhứ hận nghiến răng nghiến lợi, nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một cái, nói: “Nhuế tỷ tỷ sao có thể làm bạn cùng người như vậy!”
Nhuế Lãnh Ngọc mỉm cười: “Không tiễn, liên hệ sau đi.”
Hai người bọn Lăng Vũ Hiên đi ra khỏi tiểu khu, Lăng Vũ Hiên mở ra cửa xe Bentley, ngồi vào, lại chưa sốt ruột lái xe.
“Sư huynh, Diệp Thiếu Dương này, căn bản không đáng anh ra tay!” Liễu Như Nhứ lên xe nói: “Sẽ bôi nhọ anh.”
Lăng Vũ Hiên khởi động ô tô, chậm rãi nói: “Mặc kệ hắn là quân tử hay là tiểu nhân, tôi lần này về nước, muốn có chỗ đứng ở giới pháp thuật, đều phải đem hắn giẫm dưới chân, giẫm thật ác.”
Nói xong dùng sức giẫm chân ga.
“Hai cái tên thích thể hiện đó, rốt cuộc lai lịch thế nào?” Tiểu Mã tò mò hỏi.
“Nữ tôi không quen, nam là đệ tử Côn Luân sơn, Lăng Vũ Hiên, toi mấy năm trước ở trên một lần Long Hoa hội của đạo gia từng gặp hắn một lần.”
“Côn Luân sơn... Chưa từng nghe cậu nói, mau phổ cập cho tôi một lần, còn có Phổ Đà sơn kia, đều là những môn phái thế nào.”
Tiểu Mã cầm cánh tay hắn dây dưa: “Tôi tốt xấu cũng là thiên sư, những tri thức này tôi cũng có cần thiết biết một chút chứ.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, đành phải giới thiệu sơ qua với cậu ta:
“Giới pháp thuật rất nhiều môn phái, chỉ là đạo giáo, thời cổ đã có vô số lưu phái, hiện tại đại bộ phận đều không còn nữa. Mấy lưu phái lớn chính tông nhất, được xưng ‘Đạo gia ngũ đại sơn môn’, là Mao Sơn, Long Hổ sơn, Chung Nam sơn, Côn Luân sơn, Lao sơn.”
“Thiên hạ đạo sĩ xuất Chung Nam. Chung Nam sơn năm đó rất trâu bò...”
Trần Lộ đột nhiên từ trong Âm Dương Kính chui ra, ngồi ở trên đùi Diệp Thiếu Dương nói.
Diệp Thiếu Dương vội vàng đem cô hất xuống.
Trần Lộ u oán nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, tiếp theo lại mặt mày hớn hở nói với Tiểu Mã: “Tỷ tỷ đây lúc còn sống ở Càn Khôn môn, chính là một chi nhánh của Chung Nam sơn, đáng tiếc Chung Nam sơn sau này giải thể, không thể kéo dài tiếp.”
“Vẫn là có một mũi đích truyền.” Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi chưa từng gặp, nhưng từng nghe sư phụ nói, người Chung Nam sơn đích hệ không nhiều, nhưng thực lực rất mạnh, trước giờ lánh đời không ra, không tiếp xúc đồng nghiệp đạo môn.”
Nhắc tới chuyện xưa của đạo môn, Trần Lộ cũng cảm thấy rất hứng thú, tiếp nhận đề tài của Diệp Thiếu Dương, chậm rãi nói:
“Lao sơn nhất phái, bây giờ là đại biểu đạo môn, nhưng phương diện pháp thuật lại xuống dốc. Côn Luân sơn cũng là môn phái rất cổ xưa, thời kì cường thịnh được xưng đứng đầu đạo môn, thời kì Càn Long bởi vì tham dự Thiên Địa hội hoạt động, bị hoàng đế diệt môn.
Một đám đệ tử tránh ở núi sâu lánh họa, về sau còn quen nán lại đó rồi, giải phóng cũng không đi ra, sau đó không còn động tĩnh.”
“Không phải không có động tĩnh.” Diệp Thiếu Dương tiếp nhận đề tài, lúc này Nhuế Lãnh Ngọc tiễn xong hai người đã trở lại, Diệp Thiếu Dương đang nói đến chỗ mấu chốt, hướng cô gật gật đầu, tiếp tục nói:
“Côn Luân sơn mạch là đứng đầu năm đại long mạch, thiên hạ có một nửa số núi đều là Côn Luân dư mạch, Côn Luân sơn luôn có ẩn tu trong núi, đối với phong thuỷ định huyệt phi thường có trình độ, hơn nữa bọn họ nhất quán phản Thanh phục Minh.
Sau sự kiện đó của Càn Long, còn có một đám đạo sĩ Côn Luân sơn cùng Thiên Địa hội hay là hội gì đó cấu kết, thế mà lại nghĩ đến đi đào đứt long mạch Đại Thanh, về sau nghe nói cũng thành công tìm được chỗ long mạch của Đại Thanh, hình như là phía dưới một tòa đế vương lăng.
Nhưng nghe nói phải lệ quỷ hay là đại yêu, đào long mạch không thành công, người ngược lại chết sạch, chỉ có mấy đạo sĩ Côn Luân sơn trốn thoát.
Mấy người này hình như là trúng nguyền rủa nào đó, từ đó về sau, Côn Luân sơn mỗi đời đệ tử đều sẽ đột tử, hơn nữa tuổi thọ không dài, cho nên môn nhân thưa thớt, cũng không thu đồ đệ. Lăng Vũ Hiên này, nghe nói là Côn Luân chưởng môn Ngọc Cơ Tử đi khắp dân gian, tìm được đạo môn kỳ tài.
Mục đích thu hắn làm đồ đệ, chính là muốn để hắn học hết đạo pháp, một lần hành động bài trừ nguyền rủa trăm năm của Côn Luân phái. Cho nên nói, mặt hàng này là hy vọng của toàn bộ Côn Luân sơn.”
“Trách không được kiêu như vậy.” Tiểu Mã cau mày: “Nhưng người này quá thích ra vẻ, không thích. Đúng rồi, hắn nói năm đó luận võ với cậu, tình huống thế nào?”
“Năm năm trước đi, đạo môn thuỷ bộ Long Hoa hội, mấy đại môn phái đều đi, đệ tử đời thứ hai vị thành niên luận bàn đấu pháp, so phù ấn với nhau, mặt hàng này trên cơ bản đều là trong vòng hai mươi chiêu xử lý đối thủ, lúc ấy chấm động toàn bộ đạo môn, được xưng vô địch đệ tử đời hai. Đương nhiên, Đạo Phong khi đó đã trưởng thành, không đánh với hắn, bằng không trong chớp mắt dạy hắn làm người.”