Nói xong trực tiếp nằm xuống ở trên giường dây thép.
Nghiêng người đưa lưng, co lại đôi chân dài, đường cong linh lung nhìn không sót gì, quả thực... Diệp Thiếu Dương dùng sức nuốt nước miếng, đi qua, ngồi xuống ở bên cạnh ả.
Kiều Ân Kỳ làm như chưa cảm giác được hắn.
Diệp Thiếu Dương nâng một tay, theo cẳng chân trượt xuống, bắt được một cái chân đi giày cao gót của ả, nhẹ nhàng đem giày cởi ra, trượt ở lòng bàn chân.
Kiều Ân Kỳ cười lên “Khanh khách”: “Đừng đùa nữa, tôi sợ buồn.”
Vòng tới chính diện, mắt mang sóng thu nhìn Diệp Thiếu Dương: “Sư phụ vì sao cởi giày của người ta?”
Xúc cảm trong tay phi thường thô ráp, giống chân của bà lão tám mươi tuổi.
Diệp Thiếu Dương không nói lời nào, khom lưng xuống.
Kiều Ân Kỳ hiểu ý chống người lên, miệng nhẹ nhàng mở ra.
Kết quả ả chờ được không phải một nụ hôn thâm tình, mà là...
Một đồng tiền Ngũ Đế quấn linh phù, bên ngoài quấn quanh chỉ đỏ, nhét vào trong miệng ả.
Thiên Địa Sinh Tử Khấu! Cho dù là yêu linh trúng chiêu, không chết cũng phải lột da.
Kiều Ân Kỳ còn chưa phản ứng lại, Diệp Thiếu Dương đã nâng lên tay phải của ả, nắm ngón giữa, dùng chỉ đỏ quấn quanh, tạo thành nút thắt phép.
“Sư phụ... Anh làm gì thế, đừng dùng sức mạnh...” Trong miệng Kiều Ân Kỳ ngậm đồng tiền Ngũ Đế, nói mơ hồ không rõ.
“Đừng diễn nữa.” Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nhìn ả, cười xấu xa nói: “Ta chỉ bắt ngươi, không muốn cưỡi ngươi.”
Kiều Ân Kỳ giật mình, ánh mắt lạnh đi từng chút một, lộ ra sự sợ hãi.
“Ngươi là pháp sư!”
Diệp Thiếu Dương không thèm để ý tới ả, lại gọi cho số vừa rồi, biết được Kiều Ân Kỳ đã chạy tới, vì thế đi qua mở ra cửa phòng, ở cửa đợi một hồi, một bóng người từ trong thang máy chui ra, chính là Kiều Ân Kỳ, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, sửng sốt một chút.
“Là tôi, ngày hôm qua vừa gặp.” Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ da mặt mình.
Kiều Ân Kỳ hiểu ý, bước nhanh tới, sau khi vào cửa liếc một cái nhìn thấy hồ tinh nằm ở trên giường, hóa đá tại chỗ.
Hai người bề ngoài giống nhau như đúc, ngay cả kiểu tóc cũng giống nhau, chỉ là mặc quần áo khác nhau.
“Tôi không lừa cô nhỉ.” Diệp Thiếu Dương cười cười: “Đây là hồ tinh, đã thời gian dài luôn giả mạo cô, ừm,... Hẹn hò với người ta.”
Tuy sự tình không quan hệ với Kiều Ân Kỳ, nhưng nghĩ đến đối phương giả mạo mình, trong lòng vẫn dâng lên một loại cảm giác xấu hổ rất quái lạ, sắc mặt hơi đỏ lên, lẩm bẩm: “Ả mặc quần áo cũng là của tôi, đặt ở kho hàng, đã đánh mất rất lâu, không ngờ được, thật không ngờ... Trời ạ, sẽ có loại chuyện này!”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, bảo Kiều Ân Kỳ đi ra ngoài trước, tới bên cạnh hồ tinh, nói: “Còn có đồng lõa không?”
Hồ tinh đáng thương nhìn hắn, cầu xin: “Đại pháp sư đừng mà, ngươi bảo ta làm cái gì cũng được...”
“Ta chỉ cần ngươi làm một chuyện.” Hai ngón tay Diệp Thiếu Dương kẹp một tấm linh phù: “Nếu ngươi xác định không nói, ngươi chỉ cần đi tìm chết là có thể.”
Hồ tinh nhìn ánh mắt kiên quyết của hắn, hiểu cầu xin vô dụng, ngược lại cười lên “Khanh khách”: “Đại pháp sư, ngươi vừa rồi động tâm không?”
“Thân là pháp sư, đối mặt một hồ tinh dụ hoặc, thế mà lại động tâm, khanh khách, thật sự là buồn cười...”
“Ngươi đạo tâm bất ổn, tương lai ắt gặp trả thù gấp mười, ngươi —— “
Diệp Thiếu Dương trực tiếp đem linh phù dán lên miệng ả, niệm chú ngữ, dùng lửa bùa kích phát linh lực của Thiên Địa Sinh Tử Khấu.
Toàn thân hồ tinh run run, kêu thảm thiết, thân thể từng thu nhỏ lại chút một, biến thành một con cáo bạc, mọc ba cái đuôi xinh đẹp.
“Thì ra là tam vĩ linh hồ.”
Hồ tinh ở trên giường xoay qua xoay lại, hai con ngươi biến ảo màu sắc khác nhau.
Diệp Thiếu Dương biết đây là muốn nguyên thần xuất khiếu, đáng tiếc trên ngón tay của ả bị quấn chỉ đỏ chu sa, hồn phách không thể rời cơ thể.
Diệp Thiếu Dương lấy ra di động, gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, bảo cô mau mau chạy tới.
Lại nhìn hồ tinh, đã cơ bản dừng giãy dụa, từ trong miệng phun ra một luồng yêu khí màu đen, thân thể mềm nhũn đi, lông cũng dính ở trên người, mất đi hào quang, có tinh phách từ trên thi thể bay ra, bay về phía ngoài cửa sổ.
Diệp Thiếu Dương gọi tới Kiều Ân Kỳ, bảo cô tìm một chiếc túi to để đựng thi thể hồ tinh.
Nhìn hồ ly màu trắng nằm ở trên giường, Kiều Ân Kỳ có chút ngây người.
“Chết rồi sao?”
“Đã chết. Về sau sẽ không có ai giả mạo cô nữa.”
Kiều Ân Kỳ gật gật đầu, chân thành nói lời cảm tạ.
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, nói: “Hồ tinh này trường kỳ ở chỗ cô, nói không chừng sào huyệt của ả ngay tại trong gian phòng này, phải điều tra xác nhận một phen.”
“Sào huyệt... Bộ dáng là thế nào?”
“Nói không rõ.” Trong phòng tràn ngập yêu khí, không gian quá nhỏ, ngược lại càng khó xác định vị trí. Diệp Thiếu Dương suy nghĩ biện pháp, bảo Kiều Ân Kỳ hỗ trợ, đem đồ đạc không dùng tới đều chuyển cả ra ngoài.
Sau đó dùng trầm hương đi hun, trừ yêu khí, nếu còn có yêu khí tồn tại, vậy nhất định có vấn đề.
Sô pha, giường dây thép, rất nhiều nhạc cụ được lần lượt dọn ra ngoài, dùng loại biện pháp này kiểm nghiệm, đều không có vấn đề gì.
Lúc này Tạ Vũ Tình chạy tới, hỏi rõ tình huống, cùng nhau động thủ, hầu như đem đồ đạc toàn bộ phòng đều chuyển đến trên hành lang, có bảo an đến hỏi, Tạ Vũ Tình dùng một cái thẻ cảnh sát cản hết lại.
“Không có, không có khả năng.” Diệp Thiếu Dương nhìn căn phòng gần như trống rỗng, có chút buồn bực gãi gãi đầu.
Trong phòng chỉ còn lại có một số thứ không nên chuyển đi.
Diệp Thiếu Dương vòng quanh phòng đi vài vòng, ánh mắt dừng ở trên một món hàng mỹ nghệ bày ở góc.
Là một cái giá sắt nghệ thuật, bên trên có một khối đá tạo hình rất khác biệt.
“Đây là thời điểm tôi khai trương, một người hàng xóm tặng, phòng học không có chỗ bày, liền tạm thời đặt ở đây. Thứ này không có vấn đề chứ?” Kiều Ân Kỳ thấy Diệp Thiếu Dương chú ý tới thứ này, giải thích.
Diệp Thiếu Dương vòng quanh tảng đá một vòng, ngồi ở trên sàn, từ trong ba lô lấy ra một cái bát sứ, hòa nước bùa, trộn vào bột cỏ Thất Tinh, quấy đều, tiếp theo dùng Thái Ất Phất Trần chấm, bắt đầu quét ở trên tảng đá.
Một phút đồng hồ sau, một mặt tảng đá dần dần có chất lỏng giống máu chảy ra, rất giống là một bức tranh, có hơi trừu tượng, nhưng có thể liếc một cái nhìn ra là hồ ly, vẻ mặt dữ tợn, nhất là hai điểm đỏ đại biểu con mắt, mặc kệ từ góc độ nào cũng giống như đang nhìn chằm chằm người ta.
Tạ Vũ Tình và Kiều Ân Kỳ đều cảm thấy lạnh cả người.
Đột nhiên, trong đôi mắt “hồ ly” chảy ra chất lỏng màu đỏ, như là máu, tiếp theo chậm rãi nhạt đi, biến mất.
“Thì ra là Yêu Tinh Thạch.” Diệp Thiếu Dương nói: “Đây là một loại đá thông linh, thích hợp nhất cho yêu tinh làm động phủ, là tôi sơ ý, còn tưởng là đá Thái Hồ.”
Kiều Ân Kỳ nghe không hiểu hắn nói cái gì, sợ hãi hỏi: “Hiện tại không có việc gì nữa sao?”
“Không có việc gì, yên tâm đi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Tảng đá này là ai tặng cho cô?”
“Một hàng xóm làm ăn ở nơi đây.” Kiều Ân Kỳ nghiêng đầu bắt đầu hồi tưởng: “Hình như là họ Tôn, ở dưới lầu mở hội sở Yoga, quy mô rất lớn, một tầng lầu đều là của nhà bọn họ.”
“Cô không quen?” Tạ Vũ Tình nói.
“Không quen, hàng xóm gian khai trương tặng lễ là có, nhưng bình thường đều là lẵng hoa, tặng thứ quý trọng như vậy, chỉ có một mình cô ấy, hơn nữa cô ấy về sau cũng chưa từng qua lại với tôi.”