Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 874: Chương 874: Chương 874: Thiên tài đấu pháp 2




Sợi chỉ đỏ này, dù sao cũng là pháp khí cấp thấp.

Đừng nói là Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, cho dù là Mao Sơn Diệt Linh Đinh, cũng có thể thoải mái đem nó cắt đứt.

Nhưng Diệp Thiếu Dương nghĩ là, đối phương không dùng pháp khí, chỉ là tay không làm phép, mình nếu tế ra pháp khí, dựa vào pháp khí sắc bén để phá chiêu, vậy rơi xuống tiểu thừa.

Lăng Vũ Hiên trái lại ước gì hắn dùng pháp khí để cắt đứt chỉ đỏ.

Diệp Thiếu Dương lấy ra một tấm linh phù, đón gió run lên, cháy lên thiên hỏa, bắt đầu đốt sợi chỉ đỏ.

Lăng Vũ Hiên sớm đoán trước, lấy ra ba đồng tiền Ngũ Đế, chấm nước bọt, xâu lại với nhau, dùng chu sa điểm ấn, hồng tiêu bịt miệng, xâu ở trên chỉ đỏ, nhẹ nhàng rung lên, tiền Ngũ Đế nhanh chóng lướt qua, vừa lúc rơi trên lửa bùa, đem nhiệt lượng thiên hỏa chỉ đỏ thừa nhận đều chuyển dời đến trên tiền Ngũ Đế.

Ba đồng tiền Ngũ Đế hướng phương hướng khác nhau xoay tròn, hình thành một vật giống như bánh xe, là một loại trận pháp, ở đạo gia gọi là ‘Tam tài chuyển luân’, ba mặt sinh lẫn nhau, có thể dời đi mọi ngoại lực. Trong lúc nhất thời linh quang đại phóng, đem lửa bùa ép xuống, hầu như tắt.

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua Lăng Vũ Hiên tay quấn chỉ đỏ, không ngừng làm phép, trong tay không ngừng bắt ấn, lửa bùa nháy mắt bừng sáng lên, nung ba đồng tiền Ngũ Đế.

Rất nhanh, tam tài chuyển luân và linh phù thiên hỏa hình thành một loại cân bằng, khắc chế nhau, trong lúc nhất thời ai cũng không làm gì được đối phương.

Diệp Thiếu Dương và Lăng Vũ Hiên bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt Lăng Vũ Hiên cả vú lấp miệng em, mang theo khiêu khích cùng miệt thị.

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương bình thản, vô bi vô hỉ, thật ra đây mới là sự miệt thị lớn nhất.

Các pháp sư bên cạnh, ánh mắt đặt hết ở trên thân hai người, ai cũng trừng to mắt, không dám thở mạnh lấy một cái.

Trận chiến thiên sư, bọn họ đời này cũng chưa từng gặp, ai cũng đầy lòng chờ mong chờ kết quả đấu pháp.

Dương Cung Tử cũng nhìn ra manh mối, cảm thấy chơi vui, đứng ở một bên quan sát.

Đấu pháp giằng co khoảng một khắc đồng hồ, tốc độ tam tài chuyển luân càng lúc càng nhanh, uy thế của thiên hỏa linh phù cũng đạt tới đỉnh phong, ánh lửa ngập trời, mọi người đều biết thắng bại sắp ra, ai cũng nín thở tập trung, tràn ngập chờ mong.

“Kẽo kẹt!”

Lại là chỉ đỏ không chịu nổi uy áp hai người đấu pháp, đột nhiên đứt đoạn.

Tiền Ngũ Đế từ trên chỉ đỏ bay ra, thiên hỏa linh phù mất đi đối thủ, cũng tự tắt.

Lăng Vũ Hiên hừ một tiếng, giữ lẫn nhau cả buổi, thế mà lại lấy thế hoà ngoài ý muốn xong việc, trong lòng cực kỳ không cam lòng.

Diệp Thiếu Dương trái lại không để ý, xoay người, tiếp tục siêu độ hai dạ xoa, thẳng đến khi đem bọn họ đưa xuống, phía sau truyền đến thanh âm chậm rãi của Lăng Vũ Hiên: “Diệp sư huynh, anh quen tà linh này?”

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn thoáng qua, trong mắt đầy bất đắc dĩ, Lăng Vũ Hiên con rùa này, quả nhiên lấy cái này để nói chuyện.

Diệp Thiếu Dương đem pháp khí thu lại, xoay người, nhìn hắn, chậm rãi nói: “Cô ấy là bạn của tôi.”

Lăng Vũ Hiên cười: “Diệp sư huynh, đạo môn chúng ta có quy củ, tam pháp ngũ lệnh, điều thứ nhất, chính là không được tương giao với mọi tà vật, mà Diệp sư huynh lại kết bạn với tà linh...”

“Cậu có ý kiến?”

Không có giải thích, không có phản bác, chỉ đơn giản một câu khí phách như vậy, ý tứ lại quá rõ ràng: ngươi áp đặt tội danh này cho ta, ta nhận, sau đó thì sao, ngươi có ý kiến?

Lăng Vũ Hiên nào ngờ được Diệp Thiếu Dương sẽ trả lời như vậy, trong lúc nhất thời ngây dại, vốn chuẩn bị rất nhiều lời lẽ chế nhạo hắn, lại cũng không dùng được.

“Theo lý, anh và tôi cùng thế hệ, Thanh Vân Tử sư bá đã mặc kệ, người ngoài tự nhiên không có quyền lực quản anh, nhưng Diệp sư huynh anh vì cứu một tà linh, lại đấu pháp với đồng môn...”

Diệp Thiếu Dương nhịn không được cắt ngang lời hắn, nhìn Dương Cung Tử ở bên một cái, nói với Lăng Vũ Hiên: “Tôi rốt cuộc là vì cứu cô ấy, hay là cứu các người, trong lòng chính cậu rõ nhất.”

Lăng Vũ Hiên chậm rãi lắc đầu.

“Diệp sư huynh, có lẽ anh có nỗi khổ trong lòng, nhưng chuyện này nói ra, chỉ sợ có tổn hại hình tượng của anh nhỉ?”

Nói xong nhìn mấy người bên cạnh một cái, mấy tên tiểu đệ hiểu ý, thấy Lăng Vũ Hiên đã nói đến mức độ này, dứt khoát bắt đầu hát mặt đỏ, đều đối với chuyện Diệp Thiếu Dương bảo hộ tà linh biểu đạt khinh thường, rất có ý thảo phạt.

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương từ trên mặt bọn họ đảo qua, dừng ở trên mặt Lăng Vũ Hiên, cười cười, tiếp theo lại thở dài, trong lòng cảm thấy tiếc cho gã.

“Cậu thích nói, cậu cứ nói, chuyện liên quan tôi cái chim?”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương không để ý phản ứng oán giận của những người này, nhìn thoáng qua Dương Cung Tử, nói: “Cô theo tôi cùng nhau trở về không?”

“Anh đem những người đó đưa đi trước, tôi có... Người bạn sắp tới, nhìn thấy bọn họ, sợ là sẽ nổi xung đột.”

“Bạn của cô?”

Không đợi Dương Cung Tử mở miệng, Lăng Vũ Hiên ở phía sau hô: “Diệp sư huynh, đánh một trận thế nào?”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại. Lăng Vũ Hiên trong tay cầm một cây roi, toàn thân xanh thẫm, toả sáng linh khí nồng đậm, thoạt nhìn là biết pháp khí cực mạnh.

Đả Thần Tiên?

Trấn sơn chi bảo Chung Nam sơn?

Mấy tên tiểu đệ của Lăng Vũ Hiên cũng ở một bên giựt giây, rất có ý tứ muốn Lăng Vũ Hiên thanh lý môn hộ cho đạo môn.

Nhuế Lãnh Ngọc cũng nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Không được anh cứ đánh với hắn một trận.”

“Hôm nay quá ít người, không muốn động thủ.” Diệp Thiếu Dương có chút hứng thú rã rời.

“Đánh một trận đi, xem rốt cuộc ai là đạo môn đệ nhất đệ tử.” Lăng Vũ Hiên đi về phía trước một bước, Đả Thần Tiên trong tay phát ra linh khí càng thêm nồng đậm.

“Bằng không, thì đem người bạn tà linh này của anh lưu lại!”

Diệp Thiếu Dương không thèm để ý tới hắn, nói với Nhuế Lãnh Ngọc và Dương Cung Tử: “Chúng ta đi thôi.”

Dương Cung Tử tựa như do dự một chút, hóa thành một làn khói, tiến vào trong Âm Dương Kính trong đai lưng hắn.

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc cùng nhau đi về phía con đường lúc tới đây.

Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo của mấy pháp sư trẻ tuổi.

“Diệp thiên sư, ngươi có phải sợ rồi hay không?”

“Đừng nói nữa, người ta tốt xấu là thiên sư, chừa chút mặt mũi, trong lòng biết là được, ha ha...”

Diệp Thiếu Dương không quay đầu lại, nâng tay trái, hướng sau đầu dựng thẳng ngón giữa, lẩm bẩm: “Một đám ngu xuẩn.”

Hành động tức giận của đứa nhỏ này, khiến Nhuế Lãnh Ngọc nhịn không được cười lên.

“Giữa anh và Lăng Vũ Hiên, khẳng định phải đánh một trận.”

“Tôi biết.”Diệp Thiếu Dương cười giảo hoạt: “Tôi nếu đánh hắn, vậy sẽ là trước mặt toàn bộ mọi người, đem hắn giẫm triệt để không bò dậy được, hôm nay quá ít người, để hắn đắc ý trước đi, bay càng cao, ngã càng thảm.”

Nhuế Lãnh Ngọc cố ý nói: “Đừng đến lúc đó bị giẫm đạp.”

“Kháo!”

Diệp Thiếu Dương dùng một chữ để biểu đạt miệt thị đối với Lăng Vũ Hiên.

Lăng Vũ Hiên nhìn bọn họ đi xa, chưa đuổi theo, hắn cũng không vội động thủ, dù sao tương lai là có cơ hội, ở trên một điểm này, thái độ hai người trái lại rất nhất trí.

Ngũ Quỷ Đồng Tâm Trận, trong vòng một ngày chỉ có thể dùng một lần, đây là quy củ âm ty, nếu bị phá, vậy chỉ có thể lại nghĩ cách khác tiếp tục điều tra. Lăng Vũ Hiên đang suy tư, bên cạnh đột nhiên có người nói: “Lăng sư huynh, bên kia có người đến đây!”

Mọi người cùng nhau xoay người nhìn lại.

Một bóng người, từ giữa khe núi phía tây chậm rãi bay tới.

Xem thân hình là nam, vóc dáng rất cao, mặc một bộ áo dài màu xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.