Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 873: Chương 873: Chương 873: Thiên tài đấu pháp 1




Rất hiển nhiên, mọi thứ Lăng Vũ Hiên làm, đều là vì ra vẻ ở trước mặt mình, giành sự nổi bật ở trước mặt các tiểu đệ. Diệp Thiếu Dương xem hiểu, trong lòng rất khinh thường, chỉ cảm thấy buồn cười.

Lăng Vũ Hiên đem ngũ hành kỳ cắm ở trên tinh bàn đại biểu mệnh số của mình, khoanh chân ngồi bên trong, hai tay kết ấn, dụng thần thức khống chế ngũ hành kỳ, còn rút thời gian liếc Diệp Thiếu Dương một cái, cười nhẹ, rất có ý tứ khoe khoang.

Lá cờ nhỏ không gió tự động, qua khoảng nửa phút, một lá cờ nhỏ trong đó không ngừng chớp tắt, kịch liệt run lên.

“Không tốt, phía đông có tình huống! Đánh nhau rồi!”

Lăng Vũ Hiên kinh hô một tiếng, vội vàng làm phép, lệnh bốn con dạ xoa còn lại đến trợ giúp, phi thân lên, hướng phía đông chạy đi, trong miệng reo lên: “Các vị, dạ xoa gặp phải cường địch, tám phần có liên quan với yêu vương, mau theo tôi đến tru tà!”

Đoàn người chạy vội qua. Vừa lúc phía đông có đường xuống núi, không phải là vách núi.

Trực tiếp xuống đến chân núi, Diệp Thiếu Dương lập tức cảm thấy, trong không khí tràn ngập khí tức tà linh dày đặc, trong lòng nghiêm nghị không thôi.

Vượt qua một gò núi, đám người Lăng Vũ Hiên đứng ở đỉnh núi, nhìn xuống phía dưới, một cái ** lớn tiếng nói: “Yêu nghiệt phương nào, gặp chúng ta, còn không bó tay chịu trói, giãy dụa vô vị.”

Một tiếng hừ lạnh từ dưới núi truyền đến.

“Các ngươi dù có cùng lên, lại có thể như thế nào.”

Diệp Thiếu Dương nghe thấy thanh âm này, đột nhiên ngẩn ra, sao giống như rất quen thuộc, vội vàng trèo lên đỉnh núi, nhìn xuống phía dưới, mấy con dạ xoa đang vây công một bóng người màu trắng.

Người nọ mặc một cái trường bào liền người, dưới vành nón che khuất nửa khuôn mặt, toàn thân đều bị bao bọc, nhìn qua có chút giống trang phục phụ nữ của tôn giáo nào đó.

Dương Cung Tử!

Dương Cung Tử mất tích lâu như vậy, thế mà lại xuất hiện ở nơi này.

“Tà linh!” Lăng Vũ Hiên lạnh lùng nói: “Tà linh này đã xuất hiện ở đây, quá nửa có liên quan với yêu vương sắp xuất thế, đi bắt trước, sau đó tra hỏi.”

“Tà linh này, năm con dạ xoa cũng không vây được cô ta, chỉ sợ không dễ đối phó.”

Lăng Vũ Hiên cười nhẹ: “Ánh sáng hạt gạo, cũng phóng hào quang, đợi ta đến đối phó, nếu còn có đồng lõa, các ngươi lại lên cũng không muộn.”

Nói xong lập tức xuống núi, một đám tiểu đệ cùng hai vị trưởng bối kia vội vàng theo sau.

“Không ngờ cô ấy ở đây, lát nữa đánh nhau, anh định thế nào?” Nhuế Lãnh Ngọc cũng nhận ra là Dương Cung Tử, hướng Diệp Thiếu Dương hỏi.

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nói: “Tôi khẳng định sẽ không để bọn họ bắt Dương Cung Tử, nhưng cũng không thể để cô ấy giết người, đợi xem chút rồi tìm cơ hội khuyên bảo đi.”

Nhuế Lãnh Ngọc cười nói: “Anh nếu làm như vậy, sẽ có thóp cho đám người Lăng Vũ Hiên nắm.”

Diệp Thiếu Dương hiểu cô nói cái gì, chỉ là cười cười, không thèm quan tâm.

Lăng Vũ Hiên sau khi đi xuống, cũng chưa vội vã động thủ, mà là quan sát Dương Cung Tử cùng năm con dạ xoa chiến đấu, mò mẫm lộ số tiến công của Dương Cung Tử.

Hắn tuy tự đại, thích ra vẻ ta đây, nhưng cũng không phải kẻ ngốc.

Có tiểu pháp sư ngu ngốc ỷ vào nhiều người, hướng Dương Cung Tử kêu gọi, bảo cô từ bỏ sự chống cự nhanh chóng đầu hàng linh tinh, bình thường tiểu lâu la đều đặc biệt thích lời kịch như vậy, thiên cổ không thay đổi.

Dương Cung Tử khống chế một dải hỗn độn khí như lụa trắng, thoải mái có thừa phản kích tiến công, tựa như cũng không vội, miệng thản nhiên khuyên nhủ: “Ta không muốn đả thương người, các ngươi mau chóng rời đi, bằng không lát nữa bạn của ta đến đây, các ngươi không đi được nữa.”

“Ha ha, một tà linh, nhìn thấy chúng ta nhiều pháp sư như vậy, ngược lại ra vẻ, ta không nghe lầm chứ?”

Một pháp sư trẻ tuổi kiêu ngạo cười to: “Bạn bè gì đó của ngươi, chẳng lẽ là yêu vương hay sao, nói trâu bò như vậy, dọa anh đây đau cả trứng.”

Một người trẻ tuổi khác nói: “Đừng nghe ả nói nhảm, ả nếu thực có bạn bè gì, vì sao còn chưa xuất hiện, để một mình ả nghênh địch, đây khẳng định là kế hoãn binh của ả.”

Trong nháy mắt, hỗn độn khí của Dương Cung Tử đem hai con dạ xoa đánh nát, hóa thành khói, chui vào trong lòng đất, trở lại âm ty.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, dạ xoa là chính quy âm thần, thực lực rất mạnh, lấy năm địch một, thế mà bị liên tục đánh đuổi hai con, hơn nữa xem tà linh này phi thường thoải mái có thừa, căn bản chưa dùng ra toàn lực.

Mấy tiểu pháp sư nào từng gặp tà linh mạnh mẽ như vậy, nhất thời nhìn nhau.

Vẻ mặt Lăng Vũ Hiên cũng ngưng trọng hẳn lên, bỏ mệnh kỳ hai dạ xoa bị đuổi đi, cắt đầu ngón tay, dùng máu bôi qua ba cây mệnh kỳ sót lại, kẹp giữa ba ngón tay, không ngừng chuyển động, xê dịch, dùng lực lượng phù trận, đem thực lực ba con dạ xoa kia tăng cường thật nhiều, thế công càng thêm mãnh liệt.

Một luồng hỗn độn khí trong tay Dương Cung Tử nhẹ nhàng múa may, hoàn toàn không sợ.

Rất nhanh lại đem một con dạ xoa đánh về âm ty, quay đầu hướng bên này, một đôi mắt tựa như từ dưới vành nón nhìn qua.

“Các ngươi thật sự không đi?”

Trong giây lát nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, động tác dừng lại một chút, bị hai con dạ xoa giành thế công, bứt ra mấy mét, hỏi: “Những người này là ngươi mang đến?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai: “Nhất thời nói không rõ. Tạm thời đừng đánh.”

Dương Cung Tử vừa muốn mở miệng, bên kia, Lăng Vũ Hiên lại thừa dịp bọn họ nói chuyện, khống chế hai con dạ xoa, đột nhiên giành thế công.

Dương Cung Tử chỉ để ý nói chuyện với Diệp Thiếu Dương, hơn nữa trong tiềm thức cho rằng bọn họ là một hội, Diệp Thiếu Dương đã mở miệng, chiến đấu nên dừng lại mới đúng, nào ngờ được Lăng Vũ Hiên đột nhiên tập kích, thiếu chút nữa chịu thiệt nho nhỏ, hơi chật vật vội vàng lui về phía sau hơn mười mét, tránh thoát công kích.

Hừ lạnh một tiếng, Dương Cung Tử tay áo tung bay, lại bay ra hai luồng hỗn độn khí, cầm trong tay.

Diệp Thiếu Dương nhìn ra cô muốn đánh thật rồi. Lăng Vũ Hiên bên kia nhất thời đắc thế, lại còn khí thế ép người khống chế dạ xoa tiến công, trong lòng không khỏi thầm mắng mặt hàng này ngu ngốc, một khi Dương Cung Tử đánh đỏ mắt, mình sợ là cũng không khuyên nổi.

Lập tức cởi xuống Câu Hồn Tác, phi thân xông lên.

“Sao để hắn lên trước rồi...” Có tiểu đệ của Lăng Vũ Hiên tức giận bất bình.

“Lăng sư huynh còn không dễ dàng khống chế cục diện, đừng để hắn giành thành quả người khác!”

Một màn xảy ra ngay sau đó quả thực làm bọn họ mở rộng tầm mắt: Câu Hồn Tác trong tay Diệp Thiếu Dương, đối tượng công kích lại không phải tà linh, mà là hai con dạ xoa kia!

Hai dạ xoa đang tranh đấu với Dương Cung Tử, nào ngờ được có người từ sau lưng đánh tới, vội vàng quay đầu, cầm quỷ xoa trong tay đâm ra.

Câu Hồn Tác vung lên, cuốn lấy hai thanh xiên quỷ, Diệp Thiếu Dương lập tức ép người lên, ở trên mặt hai tên dạ xoa đều tự dán một tấm linh phù, Thái Ất Phất Trần vừa thu vừa nhấc, ở trong hai ba giây vẽ ra phù đảm, kết thành một tấm Quy Hồn Phù.

“Hai vị âm thần, trở về đi.”

Diệp Thiếu Dương hai tay kết ấn, niệm lên Quy Hồn Chú.

“Hừ!” Lăng Vũ Hiên lúc này mới nhìn ra ý đồ của Diệp Thiếu Dương, tay không chộp một cái, hai sợi chỉ đỏ từ đầu ngón tay đánh ra, rơi ở trên thân hai tên dạ xoa, lập tức quấn chặt cổ, không ngừng kéo căng, đem bóng người đã nhạt đi lại tụ lại cùng một chỗ, trong miệng phát ra tiếng gầm rú, thổi Quy Hồn Phù của Diệp Thiếu Dương, mơ hồ có trạng thái bay xuống.

Diệp Thiếu Dương nắm hai sợi chỉ đỏ, dùng sức kéo, cương khí bên trên thiêu đốt, hỗn nguyên định hình, kéo không chút nhúc nhích.

Lăng Vũ Hiên vừa thu dây đi tới, vừa lộ ra nụ cười đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.