Long Dương chân nhân cười cười: “Diệp sư điệt ngày ấy như ngôi sao bầu trời đêm, các đệ tử Long Hổ sơn đều thấy, bần đạo tự nhiên nhận ra ngươi.”
“Sư thúc quá khen.” Diệp Thiếu Dương hướng hắn ôm quyền, thấy Long Dương chân nhân này nhìn qua không xấu, hình như cũng không phải một hội với Lăng Vũ Hiên, liền hỏi: “Sư thúc tới nơi này, cũng là vì yêu vương xuất thế?”
“Là Lăng sư điệt khởi xướng ‘Thái Cực Lệnh’, mời chúng ta tới bao vây tiễu trừ yêu vương, không riêng Long Hổ sơn chúng ta, năm môn mười hai quán đều có đệ tử đến.”
Long Dương chân nhân cười lên sang sảng: “Dù sao yêu vương xuất thế, mấy trăm năm mới có một lần, ai cũng muốn chia một ly canh. Dù là đệ tử cửa Phật cũng đến đây không ít.
Một vị này là Tử Vân pháp sư của Cửu Hoa sơn, hai người chúng ta là bạn tốt, vốn du lịch ngay tại vùng Hoàng Sơn, được lệnh của sư môn lập tức chạy tới, bởi vì cách nơi này không xa, cho nên đến khá sớm, còn có một số đệ tử ở phía sau.”
“Diệp sư điệt, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Tử Vân pháp sư miệng gọi sư điệt, lại hành lễ ngang hàng, Diệp Thiếu Dương không dám nhận, cuống quít trả lễ.
Tuy hắn luôn luôn ghét nhất những lễ nghi phiền phức này, nhưng hắn chán ghét là cả tập tục, không nhằm vào người, chỉ cần đối phương đem hắn làm căn thông, thành tâm kết giao, cho dù là đồng tử mới nhập môn, Diệp Thiếu Dương cũng nhất định nghiêm túc đối đãi, sẽ tuyệt không kiêu căng khinh bạc.
Tử Vân pháp sư chậm rãi gật đầu, nói: “Có Diệp sư điệt ra tay, tất nhiên là dễ như trở bàn tay, chúng ta chỉ có thể đánh phụ.”
Diệp Thiếu Dương liên tục nói không dám.
Nghe thấy hai vị trưởng bối không ngừng khen Diệp Thiếu Dương, mấy tên tiểu đệ của Lăng Vũ Hiên cảm thấy rất mất hứng, nhưng lại không tiện phát tác, chỉ trợn mắt.
“Lăng sư điệt, chúng ta đã thông qua Phân Kim Thuật chọn được vị trí bày trận, mời làm phép đi.”
Long Dương chân nhân nói xong, ở phía trước dẫn đường, đem Lăng Vũ Hiên dẫn tới bên cạnh vách núi, đoàn người đuổi theo.
“Chúng ta cũng đi xem chút.” Nhuế Lãnh Ngọc hướng Diệp Thiếu Dương nháy mắt, hai người cũng đi theo.
Ở trên một khoảng đất phẳng gần vách đá dựng mấy chục cọc gỗ, bị đóng xuống đất, tạo thành một cái Thái Cực song ngư đồ.
Cọc gỗ đại biểu hai mắt cá bị sơn thành hai màu một đỏ một trắng, đại biểu âm dương hai cực, là chỗ mắt trận của toàn bộ trận pháp.
Lăng Vũ Hiên đi đến giữa, bắt đầu bố trí pháp đàn.
Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc cùng nhau đi đến bên cạnh vách núi, nương ánh trăng hướng xuống dưới nhìn lại, có thể nhìn thấy vách núi cao mấy trăm mét, dốc như đao vót, là vạn trượng vực sâu đích thực.
Xa xa bóng núi trùng trùng, có một số nơi có lác đác ánh đèn, nói rõ có nhà ở.
Đổi hướng, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy trong một cái khe núi ngoài mấy dặm ánh đèn lập lòe, mơ hồ chiếu ra bộ dáng nhà lầu, nghi hoặc nói: “Đó là nơi nào?”
“Hình như là một cô nhi viện.” Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Tôi ban ngày đi điều tra một chút, nhưng chưa đi vào.”
“Cô nhi viện... Vì sao xây ở trong núi?” Diệp Thiếu Dương càng thêm khó hiểu.
“Tôi làm sao biết, bên ngoài cô nhi viện có đường. Có thể thông đến tận nội thành.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói: “Tên ngốc đó nói cái gì yêu vương xuất thế, chỉ trong vòng phạm vi năm km, sẽ không có liên quan với cô nhi viện kia chứ? Cô ban ngày đi điều tra, chưa phát hiện dị thường?”
“Người quản lý cô nhi viện rất nghiêm khắc, không cho bất luận kẻ nào đi vào, anh nếu cảm thấy khả nghi, ngày mai có thể bảo Tạ Vũ Tình giúp anh tra một chút.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, quay đầu nhìn lại, Lăng Vũ Hiên đã đem pháp đàn bố trí xong, bắt đầu chỉ huy mấy tiểu đệ, dựa theo tử vi đấu số, dùng chỉ đỏ đi quấn quanh những cọc gỗ kia, chỉ chốc lát, ở giữa Thái Cực song ngư đồ đã xuất hiện năm cái tinh bàn.
Không bàn mà hợp âm dương ngũ hành, từ xa nhìn lại, hình dạng giống như năm đóa hoa mai.
Bản thân Lăng Vũ Hiên đứng ở giữa trận pháp, thỉnh ra một bức họa, treo ở trước pháp đàn. Trên tranh là một hán tử diện mạo xấu xí dữ tợn, mặc mãng phục, đầu đội ô sa, trong ánh mắt bắn ra một sự uy nghiêm, làm người ta không dám nhìn thẳng vào.
Chính là ở nhân gian được xưng đệ nhất tuần du, đại tướng quân ở âm phủ chưởng quản mười vạn âm binh, Chung Quỳ đại sĩ.
Uy danh mặc dù ở nhân gian, cũng là không ai không biết.
Thỉnh ra bức họa Chung Quỳ, Lăng Vũ Hiên ở trong chậu vàng đốt vàng mã, hướng bức họa vái chạm đất, cất cao giọng nói:
“Đại đế tại thượng, nay đệ tử Chung Nam sơn đời thứ ba mươi sáu Lăng Vũ Hiên ở đây khai đàn, thượng đảo Tam Thanh, hạ cáo âm minh, sai khiến quỷ binh, trừ yêu vụ tẫn...”
Lập tức tay kẹp lên năm tấm linh phù màu tím, lòng bàn tay bên trái bày thành hình quạt, dùng bút chu sa nhanh chóng vẽ đạo văn, lại không phải vẽ từng cái một, mà là năm tấm cùng nhau, coi như một tấm linh phù để vẽ.
“Liên tục vẽ năm lá bùa, Lăng sư đệ thật sự là rất giỏi!”
Mấy tên tiểu đệ, có không chỉ một người phát ra tiếng tán thưởng, tuy mục đích là nịnh bợ, nhưng ngữ khí rất chân thành: bọn họ thân là đệ tử môn phái nhỏ, pháp lực thấp kém, từ trước tới giờ cũng chưa từng gặp nhân vật trâu bò nào, bởi vậy thoải mái bị Lăng Vũ Hiên triệu đến dưới trướng.
Hôm nay Lăng Vũ Hiên khai đàn làm phép, vẽ cùng lúc năm lá bùa, loại pháp thuật thần diệu này quả thực làm bọn họ kinh ngạc coi như tiên nhân.
“Vẽ cùng lúc năm lá bùa... Tiểu tử này quả thật có vài phần bản lãnh.” Diệp Thiếu Dương nhìn Lăng Vũ Hiên thành thạo thực hiện động tác, cũng nhịn không được lẩm bẩm.
“So với anh thì thế nào?” Nhuế Lãnh Ngọc đứng ở bên người hắn, hỏi.
Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc: “Đừng có người nào cũng cầm đến so sánh với tôi.”
Bên kia, Lăng Vũ Hiên vẽ xong năm lá bùa, niệm một đạo chú ngữ, đem linh phù tung ra, chuẩn xác rơi vào trong năm cái tinh bàn chỉ đỏ buộc ra, hóa khói bốc cháy.
Tiếp theo từ trong ba lô lấy ra năm lá cờ nhỏ màu tím, làm phép không ngừng.
Mọi người ở một bên lẳng lặng chờ đợi, không đến nửa phút sau, phía dưới năm cái tinh bàn bốc lên sương khói, năm bóng đen chậm rãi chui lên, vóc dáng đều rất cao, nhưng lưng còng, đầu mọc hai sừng, mặt dài, mắt thật lớn, trong miệng dày đặc răng nanh, trong tay đều tự xách một cái xiên đen nhánh tỏa sáng.
“Dạ xoa...” Mọi người đều kinh.
Ngay cả Diệp Thiếu Dương cũng hơi cảm thấy rung động, dùng Ngũ Quỷ Đồng Tâm Trận, có thể tùy tiện từ các nơi của âm ty triệu đến quỷ hồn.
Quỷ hồn càng mạnh, đương nhiên lại càng không phục tùng quản lý, cần triệu hồi sư có pháp lực càng mạnh hơn để áp chế.
Dạ xoa là chính quy âm thần, thân phận ở trên quỷ dịch, hơn nữa tính tình nóng nảy, rất khó áp chế, không có pháp lực đăng phong tạo cực không thể làm được.
Lăng Vũ Hiên đứng ở trước pháp đàn, tay trái nắm năm lá cờ nhỏ tượng trưng nguyên thần ngũ quỷ, không ngừng niệm chú khống chế.
“Chung Nam sơn đệ tử Lăng Vũ Hiên phụng mệnh khai đàn, tróc quỷ hàng yêu, các ngươi đã là âm thần, tuân theo lệnh ta, ngũ phương đi dạo, tra tìm chỗ âm sào, không được sơ suất!”
Tay phải nắm lên một bó to tiền giấy minh tệ, ném lên không trung. Đám dạ xoa kia lĩnh tiền, có chút không tình nguyện tách ra năm đường xuống núi, hóa khói mà đi.
Mấy tiểu đệ của Lăng Vũ Hiên thấy Lăng Vũ Hiên thành công khống chế dạ xoa, ai cũng hoan hô, nịnh bợ các kiểu.
Ngay cả Long Dương chân nhân và Tử Ngọc pháp sư cũng tán thưởng không thôi, trực tiếp nói hậu sinh khả uý.
Diệp Thiếu Dương lại chú ý tới tay trái Lăng Vũ Hiên nắm năm lá cờ nhỏ run nhè nhẹ, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi tinh mịn.