Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 871: Chương 871: Chương 871: Tình địch xung đột 2




Buổi tối hắn thay một bộ đồ tây màu đen, nhìn qua rất bảnh, nhưng ở trong mắt Diệp Thiếu Dương, chỉ là hai chữ: ra vẻ.

“Diệp sư huynh cũng ở đây.”

Lăng Vũ Hiên hướng Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng cười.

Diệp Thiếu Dương không thèm để ý, trong lòng buồn bực, tên tiểu bạch kiểm này khuya khoắt tìm đến Nhuế Lãnh Ngọc, có ý đồ gì?

Đột nhiên nghĩ đến, Nhuế Lãnh Ngọc từng nói, hắn trước kia từng theo đuổi cô ấy...

“Tôi chờ cô rất lâu rồi, gọi điện thoại cô vì sao không tiếp?” Lăng Vũ Hiên nhìn chăm chú vào Nhuế Lãnh Ngọc, trong thanh âm hơi mang theo một loại trách cứ thân mật.

“Cô có biết không, tôi rất lo cho cô.”

Ngọn lửa nhỏ trong lòng Diệp Thiếu Dương ‘Vù’ một cái đã đốt thành lửa lớn ngút trời.

“Anh lo lắng cho tôi làm gì, tôi không cần anh lo lắng.” Nhuế Lãnh Ngọc ngữ khí lạnh như băng, làm Diệp Thiếu Dương hơi cảm thấy an tâm.

“Như Nhứ đâu?”

“Cô ấy đã đi phía nam, đi lấy một lô pháp dược, cô ấy tự mình đặt.”

Nhuế Lãnh Ngọc liếc hắn, thầm nghĩ quả nhiên là Liễu Như Nhứ không có mặt, lúc này mới tới cửa quấy rầy mình.

“Anh tìm tôi có chuyện gì?”

“Chúng tôi đã xác định phạm vi yêu vương xuất thế, tôi cố ý tới tìm cô, theo tôi cùng đi điều tra.” Lăng Vũ Hiên nói.

Ngữ khí Nhuế Lãnh Ngọc không thay đổi, nói: “Anh tốt bụng như vậy, không sợ tôi đến lúc đó đoạt nội đan của anh?”

Lăng Vũ Hiên cười cười: “Tôi biết cô vì săn yêu vương, đã làm rất nhiều cố gắng, đương nhiên muốn cùng nhau chia sẻ lợi ích với cô, dù sao là người một nhà. Đi thôi, những kẻ đó đã đợi một đoạn thời gian.”

Nhuế Lãnh Ngọc do dự một chút, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương: “Anh đi không?”

“Đi, vì sao không đi.”

Lăng Vũ Hiên cười nói: “Diệp sư huynh cũng muốn chia một ly canh sao?”

“Yêu vương là của nhà cậu?”

Diệp Thiếu Dương hỏi lại, trên thực tế hắn không có hứng thú đối với đại yêu, hắn chỉ là muốn đi bảo hộ Nhuế Lãnh Ngọc, hơn nữa phi thường không tình nguyện để Nhuế Lãnh Ngọc một mình ở chung một chỗ với thằng cha có ý đồ với cô.

“Yêu vương không phải của nhà tôi, nhưng đến lúc đó ai có thể đoạt được nội đan, phải trông hết vào bản lãnh của mình.” Lăng Vũ Hiên nói.

“Cậu tìm được trước rồi nói sau.” Diệp Thiếu Dương lười đấu võ mồm.

Ngoài cửa đỗ chiếc Bentley Lăng Vũ Hiên ban ngày từng lái, hắn mở cửa ghế phụ cho Nhuế Lãnh Ngọc trước, sau đó nói với Diệp Thiếu Dương: “Anh ngồi phía sau đi.”

Diệp Thiếu Dương buồn bực lên xe.

Dọc theo đường đi, Lăng Vũ Hiên không ngừng nói chuyện với Nhuế Lãnh Ngọc, mình như thế nào liên hợp pháp sư các đại môn phái, từ năm bè bảy mảng thành một chỉnh thể có kỷ luật, trong lời nói để lộ ra ý tứ nắm giữ tất cả.

“Những người này phối hợp với nhau, cuối cùng đem phạm vi xác định ở trong vòng năm km, đêm nay tôi muốn làm phép, dùng Ngũ Quỷ Đồng Tâm Trận, tìm ra vị trí chuẩn xác.”

Tâm thần Diệp Thiếu Dương rùng mình, Ngũ Quỷ Đồng Tâm Trận, là một môn pháp thuật khá cao thâm của đạo gia, lấy phù chú sai khiến quỷ hồn, kích phát năng lực cảm giác sâu sắc của quỷ hồn, tìm kiếm nơi âm khí tập kết ở phụ cận.

Nhưng sử dụng Ngũ Quỷ Đồng Tâm Trận phi thường hao phí pháp lực, chỉ có bài vị thiên sư trở lên mới có thể thi triển.

Lăng Vũ Hiên đã có thể dùng Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, nói rõ hắn ít nhất đã là thiên sư.

Lấy tuổi này của hắn, đột phá bài vị thiên sư, cho dù đặt ở trong lịch sử dài đằng đẵng của đạo môn cũng là cực khó được, trách không được giành được danh hiệu tao nhã “Kim Đồng”.

Lăng Vũ Hiên thông qua gương chiếu hậu, hướng Diệp Thiếu Dương cười cười: “Lấy pháp lực của Diệp thiên sư, thi triển Ngũ Quỷ Đồng Tâm Trận, hẳn là không có vấn đề chứ.”

Diệp Thiếu Dương coi như chưa nghe thấy, không muốn trả lời vấn đề ngây thơ như vậy.

Ngừng một hồi, Lăng Vũ Hiên hỏi: “Diệp sư huynh, Đạo Phong sư huynh rốt cuộc đã đi nơi nào, anh biết không?”

Diệp Thiếu Dương thông qua gương chiếu hậu nhìn hắn một cái, nói: “Cậu hỏi hắn làm gì?”

“Hắn năm đó thời điểm nổi bật nhất, đáng tiếc tôi còn nhỏ, chưa thể theo kịp, chờ tôi học thành trở về, hắn đã chẳng biết đi đâu, tôi thật ra rất muốn gặp hắn một lần, đàm kinh luận đạo...”

“Đạo Phong chưa bao giờ luận đạo với người ta.”

Tên điên đó, căn bản không biết cái gì gọi là đạo. Diệp Thiếu Dương thậm chí hoài nghi hắn có thể học thuộc đầy đủ một thiên đạo kinh hay không.

“Vậy thì đấu pháp.” Lăng Vũ Hiên nói: “Tôi trái lại rất muốn kiến thức một phen, cái gọi là ‘Nhân gian đạo thần’, rốt cuộc mạnh bao nhiêu.”

Diệp Thiếu Dương ‘Phốc’ một tiếng bật cười.

Lăng Vũ Hiên nói: “Buồn cười lắm sao?”

“Thật sự rất buồn cười, xin lỗi tôi nhịn không được.” Diệp Thiếu Dương khoát tay: “Tôi thật sự không biết, cậu lấy đâu ra dũng khí đó.”

“Anh cảm thấy tôi sẽ thua rất thảm?” Lăng Vũ Hiên không cho là đúng: “Phàm là nhân vật đã mất tích, bình thường đều sẽ được nói rất thần kỳ, trong hiện thực chưa chắc đã lợi hại như vậy.”

“Ừm, tôi thật hy vọng cậu có cơ hội đánh với hắn một trận.” Diệp Thiếu Dương nói: “Nhưng điều kiện tiên quyết là hắn đồng ý động thủ với cậu.”

Lăng Vũ Hiên cười nhẹ, có chút khinh thường.

Ô tô chạy ra khỏi nội thành, đến trong một mảng sơn dã, vòng quanh quốc lộ vòng vèo lên đến đỉnh núi, đỗ ở trên một mảnh đất trống.

Sau khi xuống xe, bảy tám bóng người lập tức đi lên đón, cười hì hì giao tiếp với Lăng Vũ Hiên.

“Lâm sư huynh sao giờ mới đến, chúng ta đợi đã một lúc rồi.” Một người trẻ tuổi nói, nhưng trong giọng nói không có một tia ý tứ trách cứ.

“Tôi đi đón người bạn.” Lăng Vũ Hiên đứng ở phía sau Nhuế Lãnh Ngọc, bắt đầu giới thiệu: “Vị này là đệ tử đích truyền của Nhất Cốc đại sư, Nhuế Lãnh Ngọc, tôi từng có may mắn theo Nhất Cốc đại sư học tập một đoạn thời gian, cho nên cô ấy coi như là sư muội của tôi.”

Lại quay sang hỏi bọn họ lần lượt giới thiệu.

Diệp Thiếu Dương ở bên cạnh nghe, đạo phật hai nhà đều có, Bát Quái môn, Thiên Đạo tông, Linh Ẩn tự... Đều là đệ tử trẻ tuổi một số môn phái nhỏ, lớn nhất cũng chưa vượt qua ba mươi tuổi.

Ở phía sau đám pháp sư trẻ tuổi này có hai người đứng, đều bốn mươi mấy tuổi, một phật một đạo.

Là đệ tử đời một của Long Hổ sơn và Cửu Hoa sơn, trên người linh khí tiết ra, nói rõ pháp lực không kém.

“Thiếu chút nữa quên, tôi còn mời đến Mao Sơn Diệp Thiếu Dương sư huynh đến hỗ trợ.”

Lăng Vũ Hiên xoay người giới thiệu Diệp Thiếu Dương: “Trong mấy năm nay tôi du học nước ngoài, Diệp sư huynh ở giới pháp thuật tạo ra tiếng tăm rất lớn, mọi người có lẽ từng nghe nói, lần này Diệp sư huynh có thể đến giúp chúng ta, cũng là một trợ lực lớn.”

Mấy người đơn giản chào Diệp Thiếu Dương, thái độ rất lạnh nhạt.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền biết, mấy kẻ này đều là tiểu đệ của Lăng Vũ Hiên, tựa như cũng biết ân oán giữa bọn họ, một kẻ nịnh Lăng Vũ Hiên: “Có Lăng sư huynh, hoàn toàn có thể khống chế cục diện, căn bản không cần bất luận kẻ nào hỗ trợ, ngược lại phải nợ nhân tình.”

Một người khác nói: “Đúng vậy Lăng sư huynh, lần này ngươi dẫn dắt chúng ta tru sát yêu vương, nhất định sẽ chấn động giới pháp thuật, danh hiệu đạo môn đệ nhất đệ tử, ngoài anh ra còn ai.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cười lạnh, không muốn tranh luận với kẻ ngốc.

“Diệp sư điệt.” Vị đạo sĩ bốn mươi mấy tuổi kia tiến lên, chắp tay: “Lúc trước từ biệt, không ngờ hôm nay lại gặp mặt nơi này.”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, đánh giá một hồi, thấy có chút quen thuộc, nhưng không nhận ra, cũng đáp lễ, nói: “Sư thúc biết tôi?”

“Lần nọ xông vào Long Hổ sơn ta, đấu pháp với sư thúc Đạo Uyên chân nhân của ta, ta ngày đó cũng có mặt, chỉ là địa vị hơi thấp, Diệp sư điệt không nhận biết ta mà thôi. Bần đạo đạo hiệu Long Dương, bài vị chân nhân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.