Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 870: Chương 870: Chương 870: Tình địch xung đột 1




Tiểu Mã chen một câu: “Cái này nhất chiêu ở binh pháp dặm kêu ‘Thí tốt giữ xe’, nằm tào, cái này hồ tinh ngưu bức a, ngay cả binh pháp đều dùng tới.”

Nhuế Lãnh Ngọc trầm ngâm nói: “Lục vĩ yêu hồ, cùng ngũ vĩ yêu hồ, đều là rất hiếm gặp, tu vi rất mạnh, chẳng lẽ ngay cả chúng nó cũng bị coi là con tốt để vứt bỏ sao, vậy cái gọi là ‘Xe’, sẽ cường đại bao nhiêu? Thất vĩ, thậm chí bát vĩ yêu hồ?”

“Đừng nói cái này không thực tế, cho dù thật sự là bát vĩ yêu hồ, dưới trướng còn có nhiều tiểu đệ như vậy, tôi cảm thấy chúng nó khẳng định sẽ toàn lực chiến một trận với tôi, cho dù đánh không lại, bản thân nó cũng tuyệt đối có thể toàn thân mà lui, không đáng làm như vậy...”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi tự hỏi, mắt sáng ngời, nói: “Chỉ có một loại khả năng, con thủ lĩnh đích thực này có bí mật càng thêm quan trọng, tuyệt không thể bị tôi phát hiện, vì thế tình nguyện hy sinh một số lớn thủ hạ!”

“Sự tình gì?” Ít nhất có ba người đồng thanh hỏi.

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai: “Cái này cũng không biết. Nhưng, nó tình nguyện hy sinh một con lục vĩ yêu hồ, một con ngũ vĩ yêu hồ, đủ để nói rõ, chuyện đó tuyệt đối cực kỳ quan trọng, không thể có bất cứ sự sơ xuất nào.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Tôi hiểu rồi, thủ lĩnh đàn cáo này, thật sự kiêng kị không phải một mình anh, cũng không phải mấy người chúng ta, mà là toàn bộ giới pháp thuật, gần đây Thạch Thành có khá nhiều pháp sư tới, Kim Đồng Ngọc Nữ cũng đến đây.

Như anh nói, nếu đám hồ tinh này đang làm một chuyện phi thường quan trọng phi thường cơ mật, một khi bị anh biết, anh không xử lý nổi, khẳng định sẽ có cứu binh, đến lúc đó sẽ là hậu quả thế nào...

Không cần nghĩ cũng biết. Cho nên chúng nó tình nguyện hy sinh hai yêu hồ đẳng cấp cao, cũng phải đem chuyện này che giấu đi.”

Vốn Diệp Thiếu Dương chỉ là có ý tưởng, được cô hoàn thiện như vậy, càng thêm tin tưởng vững chắc phán đoán của mình.

Lúc này Chu Tĩnh Như đứng dậy, gọi Diệp Thiếu Dương một tiếng: “Có chuyện, em cũng chưa nói thật, Tôn Ánh Nguyệt kia, là pháp sư.”

Diệp Thiếu Dương cả kinh: “Cô ta là pháp sư? Em làm sao biết?”

Chu Tĩnh Như cắn cắn môi, nói: “Vâng. Em cùng cô ấy trên danh nghĩa là học Yoga, thật ra, em là đi tìm cô ấy học pháp thuật.”

“Em học pháp thuật!” Diệp Thiếu Dương kêu lên: “Em không có việc gì học cái đó làm gì!”

Chu Tĩnh Như cúi đầu không nói, vẻ mặt rất kỳ quái.

Nhuế Lãnh Ngọc chọc chọc cánh tay hắn, lắc đầu, ý bảo hắn không nên hỏi.

Diệp Thiếu Dương lòng tràn đầy tò mò, đành phải cưỡng chế, bỏ qua đề tài này, nói:

“Cô ta hẳn là không phải pháp sư, mà là hồ yêu! Dùng yêu lực để mô phỏng pháp thuật, người thường mấy người nhìn không ra. Nói như vậy... Tất cả phán đoán đều là sự thật, mặt hàng này làm bộ vô tội, lừa hết chúng ta, ả mới là hồ tinh trong hồ tinh...”

Tạ Vũ Tình nói: “Mau chóng đi bắt cô ta sao?”

Không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Cho dù chúng ta có thể bắt ả, cũng không có cách nào ép hỏi ra nhiều hơn nữa, không bằng tương kế tựu kế, giả không biết, sau đó âm thầm điều tra ả, đem bí mật đào ra.”

“Biện pháp hay, chẳng qua...” Diệp Thiếu Dương nhìn quanh mọi người: “Tôi phải xác định trước bên trong mấy người không có gian tế, tất cả để tôi xem chân.”

Chuyện buổi chiều, khiến hắn hầu như sinh ra bóng ma tâm lý, hiện tại nhìn ai cũng giống hồ tinh biến thành.

Tiểu Mã lập tức muốn cởi giày.

“Cậu miễn! Cái chân thối đó của cậu, tôi tuyệt đối không sờ!”

Nhuế Lãnh Ngọc lườm hắn một cái: “Anh thích sờ chân người ta như vậy sao, hồ tinh chỉ có thể hóa thân, lại không thể cướp lấy ký ức, mọi người đều đều tự chứng minh một phen là được.”

Lập tức lấy ra Ngũ Bảo Kim Liên, kích phát linh khí. Pháp khí này không làm giả được, Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, tính.

Tiểu Mã cũng lấy ra Toái Hồn Trượng Nhuế Lãnh Ngọc cho, để Diệp Thiếu Dương kiểm nghiệm một phen, không có vấn đề.

Lão Quách lấy ra một cái hồ lô, thả ra con rết ba đuôi, cái này còn là lúc trước cùng nhau bắt, thứ này thế gian hiếm có, không làm giả được.

“Đã mọc ra bốn đuôi?” Diệp Thiếu Dương rất hiếm lạ.

“Cũng không xem là ai nuôi.” Lão Quách đắc ý cười lên.

Đến lượt Tạ Vũ Tình, cô gãi đầu, nghĩ nghĩ, nói: “Tôi thường xuyên dẫn cậu đi ăn bánh bao thịt lớn.”

“Cái này không được, chúng ta gần đây mới ăn. Chị nghĩ chuyện bí ẩn, không có ai biết đến.”

Sự tình liên quan trọng đại, phải chứng minh rõ ràng.

“Bí ẩn không có ai biết đến...” Tạ Vũ Tình mắt sáng ngời: “Tôi từng hô hấp nhân tạo cho cậu.”

“Thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, anh giúp em mặc quần.” Chu Tĩnh Như bổ đao.

“Cái này...”

Chuyện mà hai người này nhắc, quả thực khiến Diệp Thiếu Dương cạn lời, vụng trộm liếc Nhuế Lãnh Ngọc một cái, Nhuế Lãnh Ngọc cũng đang nhìn hắn, vẻ mặt chưa thay đổi, nhưng trong ánh mắt mang theo một loại trêu tức.

“Chuyện này có thể chứng minh không?” Tạ Vũ Tình nói: “Nếu không được, chị còn có chuyện bí ẩn hơn.”

“Được được được.” Diệp Thiếu Dương vội ho một tiếng: “Nào có chuyện gì bí ẩn hơn!”

Nghĩ nghĩ, cắt ngón giữa, từ trong ba lô lấy ra mấy đồng tiền Ngũ Đế, lần lượt chấm máu, sau đó phân biệt giao cho mọi người.

“Mấy người đeo ở trên người, đựng ở trong túi cũng được, đặt ở trên chìa khóa cũng tốt, tóm lại nhất định phải mang ở trên người.”

Tiểu Mã đón lấy, nhìn nhìn nói: “Đây là thứ gì tốt, có thể phòng ngừa hồ tinh nhập vào sao?”

“Cậu nghĩ cái gì vậy, trên đây là máu của tôi, có thể bị tôi cảm giác được, lần sau mấy người xuất hiện, tôi liền có thể biết mấy người là người thật hay là hồ tinh biến thành.”

Diệp Thiếu Dương lại vẽ mấy tấm Huyết Tinh Phù cho bọn họ, bảo bọn họ cầm đi dán ở trên cửa phòng ngủ.

“Cho dù hồ tinh tới tận cửa, Huyết Tinh Phù này của tôi cũng có thể ngăn cản một phen, hơn nữa tôi có thể cảm giác được, mấy người không có việc gì đừng chạy loạn, nhất là buổi tối, tận lực đừng rời nhà.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, vẫn là phái Qua Qua đi theo dõi Tôn Ánh Nguyệt, nhưng lần này đặc biệt dặn nó phải giữ khoảng cách, cẩn thận là trên hết, một khi có tình huống đừng hành động, lập tức thông báo.

Mặt khác bảo Tạ Vũ Tình điều tra tất cả bối cảnh của Tôn Ánh Nguyệt, dựa theo suy nghĩ của hắn, Tôn Ánh Nguyệt cho dù không phải hồ tinh, cũng nhất định có liên hệ nào đó với hồ tinh, rất có khả năng tra xét được một số manh mối nào đó.

Đây cũng là biện pháp duy nhất trước mắt.

Ăn cơm tối xong, mọi người đều tự rời khỏi.

Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã gọi xe trở về, khách sạn Nhuế Lãnh Ngọc ở cách nhà bọn họ không xa, vì thế cùng nhau đi qua.

“Vừa rồi tôi hỏi Tiểu Như vì sao theo Tôn Ánh Nguyệt học pháp thuật, cô vì sao không cho ta hỏi, chẳng lẽ cô biết?”

“Tôi đương nhiên biết.” Nhuế Lãnh Ngọc cười nhìn hắn một cái.

“Cái gì thế?” Diệp Thiếu Dương thật sự không nghĩ ra được là vì sao, Chu Tĩnh Như tuy tò mò đối với pháp thuật, nhưng mà chưa từng biểu lộ ra ý tứ muốn học.

“Mấu chốt là... Cô ấy cho dù muốn học pháp thuật, hoàn toàn có thể tới tìm tôi mà, không có lý do đi tìm người ngoài chứ?”

Nhuế Lãnh Ngọc lườm hắn một cái, lắc lắc đầu: “Anh thật đúng là ngốc, người ta học pháp thuật, chính là vì anh!”

“Vì ta?” Diệp Thiếu Dương sửng sốt: “Có gì quan hệ với tôi?”

“Anh tự đến hỏi cô ấy đi.”

Lúc này xe chạy đến cửa khách sạn, Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã đi về trước, tự xuống xe đưa Nhuế Lãnh Ngọc lên lầu.

“Lãnh Ngọc.” Lúc đi ngang qua đại sảnh, một người từ trên sô pha đứng dậy, chậm rãi đi tới.

Hai người quay đầu nhìn lại, là Lăng Vũ Hiên nọ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.