“Không phải anh ấy không lấy chồng!” Trần Lộ kiên định nói: “Lúc còn sống tôi chưa nắm lấy cơ hội, hiện tại đã chết, tôi nhất định phải cố gắng tranh thủ! Hảo tỷ tỷ mau nói cho tôi biết, Đạo Phong ở đâu!”
“Tôi không phải chị của cô.” Dương Cung Tử lạnh lùng nói, trong giọng nói mang theo một tia khó chịu.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới cái gì, khẩn trương hỏi: “Hắn hiện tại rốt cuộc là người hay quỷ?”
“Không phải người cũng không phải quỷ.” Dương Cung Tử nói: “Tôi không phải cố ý lấy lệ với cậu, tôi tuy gần đây luôn đi theo hắn, nhưng rất nhiều chuyện về hắn, tôi cũng không rõ ràng, hắn lại càng sẽ không nói cho tôi biết, tôi chỉ có chậm rãi điều tra, có manh mối khẳng định thông báo cậu, tôi cũng muốn đem hắn lưu lại, một mình tôi không làm được.”
Diệp Thiếu Dương biết cô sẽ không nói dối, gật gật đầu.
“Tôi trái lại không để ý anh ấy là quỷ, là quỷ càng tốt, chúng tôi liền có thể làm một đôi vợ chồng quỷ...” Trần Lộ vẻ mặt khát khao.
Dương Cung Tử khẽ hừ một tiếng.
Dương Cung Tử nói cho Diệp Thiếu Dương, Đạo Phong đến Thạch Thành, cũng là vì yêu vương xuất thế, nhưng hắn từ đầu tới giờ chưa chủ động tìm kiếm vị trí yêu vương xuất thế, mà là lẳng lặng chờ đợi, dù sao những việc này tự nhiên có các pháp sư đi làm.
“Tôi và Đạo Phong tách ra, đi lại ở phụ cận, xem xét động hướng của giới pháp thuật, đêm nay vừa vặn bị ngũ quỷ kia vây khốn, nếu không phải cậu ở đây, tôi có thể sẽ giết vài người.”
“Đáng tiếc tôi đã cứu bọn họ, ngược lại đóng xuống cái thanh danh bảo vệ tà linh.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, cũng không thèm để ý chuyện này, hỏi: “Cho nên, cô và Đạo Phong cũng không biết yêu vương sẽ xuất thế ở nơi nào?”
“Không biết, cái này cần các người tự mình đi tìm.” Dương Cung Tử nói: “Dùng lời Đạo Phong để nói, chờ các người tìm được rồi, hắn thu thành quả là được.”
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng: “Hắn nghĩ hay quá, nào có chuyện đơn giản như vậy.”
“Có tình huống gì, tôi sẽ tìm đến cậu. Thiên Lang tinh lung lay sắp đổ, yêu vương xuất thế ngay tại mấy ngày tới, cậu nắm chặt hành động đi, tôi đi đây.”
“Ừm, có biện pháp nào để tôi có thể nhìn thấy Đạo Phong không?”
“Các người đến lúc đó khẳng định sẽ gặp mặt, nhưng hắn hiện tại không muốn gặp cậu, cậu không tìm thấy hắn đâu.”
Dương Cung Tử nói xong, dang đôi tay, hướng ngoài cửa sổ bay đi.
“Tôi muốn đi tìm Đạo Phong, anh ấy sẽ gặp tôi!” Trần Lộ đi theo bay ra ngoài.
Dương Cung Tử không ngăn trở, nhưng cũng không chờ cô, hai người một trước một sau bay xa, biến mất ở dưới bóng đêm.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người ngồi ở trên cửa sổ, bị Đạo Phong xuất hiện hoàn toàn rối loạn tâm tình.
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn ra manh mối, cười cười nói: “Nếu Đạo Phong đến lúc đó cướp đoạt nội đan yêu vương, anh làm thế nào?”
“Cái gì làm thế nào, hắn muốn cướp thì đi cướp, dù sao cũng không phải cướp đồ của tôi.”
Diệp Thiếu Dương không để tâm buông tay, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, cười nói: “Lăng Vũ Hiên không phải muốn đấu pháp với Đạo Phong sao, hiện tại thực có cơ hội rồi, tôi rất chờ mong nhìn thấy bộ dáng hắn bị Đạo Phong đánh thành chó.”
Nhuế Lãnh Ngọc hừ một tiếng: “Đừng ngốc nữa, trong lòng anh rõ ràng, đối thủ của hắn thật ra là anh, không phải Đạo Phong, Đạo Phong đã là quá khứ, thậm chí đã không phải người.”
Câu cuối cùng này không phải mắng người. Diệp Thiếu Dương nghe hiểu, lại lâm vào trầm mặc, một lát sau ngẩng đầu hỏi: “Pháp khí màu xanh lục đậm kia trong tay Lăng Vũ Hiên, thật là Đả Thần Tiên?”
“Chính là Đả Thần Tiên, sư phụ hắn truyền cho hắn.”
Đả Thần Tiên, là trấn sơn chi bảo Chung Nam sơn, xưa nay chỉ có thanh danh, hầu như tới bây giờ chưa ai từng thấy vật thật, lời đồn là pháp khí riêng của đệ tử Xiển giáo Khương Tử Nha trận chiến các vị thần năm đó, có được vô thượng linh uy.
Đương nhiên đây là truyền thuyết, trong hiện thực Đả Thần Tiên luôn luôn ở Chung Nam sơn, bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy dùng gì cả, đương nhiên cái này cũng có liên quan với đệ tử Chung Nam sơn luôn lánh đời.
“Anh biết Đả Thần Tiên này lợi hại ở đâu không?”
Nhuế Lãnh Ngọc hỏi, sau đó tự mình giải thích:
“Đả Thần Tiên tổng cộng bốn đốt, mỗi một đốt đều khắc thượng cổ đạo văn, đốt thứ nhất tám đạo, đốt thứ hai mười sáu đạo, cái sau tăng lên gấp bội. Lúc đối địch, hơn trăm thượng cổ đạo văn đó cùng nhau phát huy tác dụng, linh khí vượt xa pháp khí bình thường.
Cái này còn chưa phải mấu chốt, càng đáng sợ hơn là, trong thượng cổ đạo văn của Đả Thần Tiên ẩn hàm một môn pháp thuật, gọi là ‘Tru Tiên Chú’ ...”
“Tru Tiên Chú...” Trong lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống, chỉ nghe cái tên này, đã tuyệt đối không phải pháp thuật bình thường.
“Tru Tiên Chú này, khắc vào trên Đả Thần Tiên, mỗi đốt một chiêu, từng chiêu càng thêm phức tạp. Chỉ có phối hợp Đả Thần Tiên, mới có thể phát huy ra tác dụng, hơn nữa phải bài vị thiên sư trở lên mới có thể tu luyện.”
Nhuế Lãnh Ngọc một hơi nói nhiều như vậy, nhẹ nhàng thở ra, nói:
“Tôi nói nhiều như vậy, là muốn nói cho anh con bài chưa lật của hắn. Bản thân Lăng Vũ Hiên cũng là bài vị thiên sư, thậm chí càng cao hơn, lại thêm Đả Thần Tiên này, không phải dễ dàng đối phó như anh nghĩ.”
“Tôi trước giờ không cảm thấy hắn dễ đối phó, nhưng đấu pháp cũng không phải xem thực lực trên giấy, đánh mới biết được.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: “Nói, làm sao cô biết nhiều chuyện như vậy về hắn?”
“Hắn vẫn luôn thích tôi, anh không nhìn ra?” Nhuế Lãnh Ngọc cười nhẹ.
“Hắn không theo đuổi được tôi, mới hạ thấp yêu cầu, tìm Liễu Như Nhứ, đương nhiên cái này có nguyên nhân rất nhiều phương diện.”
“Nguyên nhân này, với tôi mà nói, như vậy đủ rồi.” Diệp Thiếu Dương cười tà tà, trong đầu có tính toán.
Tiếp theo, hai người tiếp tục thảo luận vị trí yêu vương có thể xuất hiện, cô nhi viện kia tự nhiên là đối tượng hoài nghi hàng đầu, Diệp Thiếu Dương đề nghị tìm Tạ Vũ Tình hỗ trợ, điều tra một chút bối cảnh của cô nhi viện đó, hơn nữa tìm cơ hội trà trộn vào, điều tra thực địa.
Nhuế Lãnh Ngọc đồng ý, bảo Diệp Thiếu Dương phụ trách cô nhi viện, mình lại đi điều tra địa khu xung quanh, gia tăng tỷ lệ thành công.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, kể ra tình huống của mình tối hôm qua, bảo cô lợi dụng thủ đoạn của nhà nước, điều tra bối cảnh cô nhi viện.
Một giờ sau, Tạ Vũ Tình gọi điện thoại tới, nói cho Diệp Thiếu Dương một tin tức làm người ta chấn động: người đầu tư cô nhi viện, là Tôn Ánh Nguyệt.
Quả nhiên là cô ta!
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, tò mò hỏi: “Cô nhi viện không phải nên là cơ cấu nhà nước sao, sao còn có cái gọi là người đầu tư?”
“Trên danh nghĩa là thế, nhưng cô nhi viện cũng có tư nhân xử lý, nói đơn giản chính là tư nhân muốn bỏ tiền làm công ích, chính phủ đương nhiên ra sức ủng hộ, vì thế tư nhân bỏ tiền, chính phủ ra chính sách, cũng tương ứng cho chút giúp đỡ tài chính.
Nhà ‘Bắc Sơn cô nhi viện’ này chính là bởi vậy được xây lên, bởi vì tư nhân bỏ tiền, quyền quản lý khẳng định ở trên tay người đầu tư, chính phủ chỉ làm phối hợp, định kỳ kiểm tra, xem có làm trái quy định hay không, trên cơ bản đều là tư nhân hoạt động.”
Ngừng một chút, Tạ Vũ Tình nói tiếp: “Chị đã tra xét một phen, cô nhi viện này nhận nuôi năm mươi mấy đứa trẻ, đều là trẻ mồ côi, tuổi ở mười tuổi trở xuống, chị xem danh sách, phát hiện một vấn đề, những đứa nhỏ này...
Tất cả đều là tuổi Thìn hoặc tuổi Thố (tuổi thỏ, tương đương tuổi Mão của VN), điều đó không có khả năng là trùng hợp chứ, chẳng lẽ trong đó có duyên cớ gì?”