Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 878: Chương 878: Chương 878: Cô nhi viện thần bí




Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, nói: “Chỉ là một điểm này, tôi sao đoán được, ừm, chị có biện pháp nào mang tôi tiến vào cô nhi viện hay không?”

“Không có lệnh điều tra mà nói, tiến vào nơi tư nhân, phải trưng cầu đồng ý người ta, chị cũng không cho rằng Tôn Ánh Nguyệt sẽ để chúng ta đi vào.”

“Ừm, thử trước đi, chị đi cùng tôi một chuyến.”

Nửa giờ sau, Tạ Vũ Tình lái xe, dựa theo Diệp Thiếu Dương chỉ dẫn, đi tới nơi hắn tối hôm qua từng đi, đem xe dừng ở ngoài cửa cô nhi viện.

Việc tới nước này, cũng không có gì phải cố kỵ, chỉ cần có thể đi vào cô nhi viện, rốt cuộc tình huống là thế nào, nhìn qua là biết.

“Lão đại!”

Qua Qua không biết từ đâu chui ra, nhảy đến trên vai Diệp Thiếu Dương, vui vẻ cười nói: “Lão đại ta đang muốn đi tìm ngươi, sao ngươi lại tới đây?”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới nhiệm vụ giao cho nó, nói: “Ta không phải bảo ngươi theo dõi Tôn Ánh Nguyệt sao, ngươi sao lại ở đây?”

Qua Qua tỏ vẻ mình chính là theo Tôn Ánh Nguyệt, đại khái ở nửa giờ trước, Tôn Ánh Nguyệt ngồi một chiếc xe bánh mỳ nhỏ (1 loại xe cổ, hình dáng giống bánh mỳ thời điểm nó xuất hiện, tên tiếng Anh minibus) đến nơi đây, lái xe vào cô nhi viện, sau đó khí tức bị tường ngoài cách trở, không phát hiện được nữa.

Qua Qua ý đồ đi vào, nhưng tường ngoài cô nhi viện không biết bị hạ cấm chế gì, lấy tu vi của nó, vậy mà không xông vào được, vòng quanh tường ngoài đi một vòng, phát hiện chỉ có một lối ra vào, dứt khoát chờ ở đây, thầm nghĩ dù sao Tôn Ánh Nguyệt không có khả năng ở lại bên trong không ra nữa.

Hiện tại, toàn bộ manh mối đều chỉ hướng Tôn Ánh Nguyệt, chỉ hướng cô nhi viện trước mắt này.

Ở dưới yêu cầu của Diệp Thiếu Dương, Tạ Vũ Tình tiến lên gõ cửa, một lúc lâu, một người bảo vệ già mới mở ra cửa sắt thật dày.

Tạ Vũ Tình vội vàng đưa ra thân phận, tỏ vẻ muốn đi vào điều tra một số chuyện.

Người bảo vệ già rất không khách khí bảo cô chờ, rời khỏi một lát, trở về truyền đạt ý tứ viện trưởng: cô nhi viện tình huống đặc thù, có một số đứa trẻ có chứng tự bế vân vân các loại tật bệnh tâm lý, không tiện gặp người ngoài.

“Trừ phi có lệnh điều tra, bằng không hai vị vẫn là mời trở về đi.” Người bảo vệ già ‘ầm’ một tiếng đóng cửa sắt.

Lần này ăn canh đóng cửa, đối với hai người mà nói, coi như là trong dự kiến.

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, dẫn Tạ Vũ Tình tới đỉnh núi tối hôm qua từng đi, bổn ý là nương địa thế, xem xét một chút tình hình phía sau tường cao của cô nhi viện, nào ngờ trong sân mọc đầy cây ngô đồng cao lớn, cành lá rậm rạp um tùm, trải ra.

Vốn khoảng cách đã xa, cộng thêm tình huống này, căn bản cái gì cũng không thấy rõ.

“Xem ra Tôn Ánh Nguyệt là cố ý.” Tạ Vũ Tình căm giận nói: “Làm sao bây giờ?”

“Đúng tám chín phần mười rồi, nhưng vẫn cần xác nhận một lần.” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nghĩ một biện pháp, vì thế tới dưới núi, vòng quanh cô nhi viện đi một vòng, ở dưới chân tường tìm được một số cửa cống thoát nước, đều dùng lưới sắt cố định, là ngày mưa dùng để thoát nước.

Vùng hoang vu dã ngoại này, đi đâu tìm mồi?

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, đột nhiên nghĩ đến trong ba lô còn có một túi cổ vịt nướng, tối hôm qua mua chưa ăn hết, vì thế lấy ra nữa chia sẻ với Tạ Vũ Tình.

“Nào có thời gian ăn đồ ăn vặt, cậu mau nghĩ biện pháp!” Tạ Vũ Tình khó chịu kêu lên.

“Tôi chính là đang nghĩ biện pháp đó, chị không ăn tôi ăn.”

Diệp Thiếu Dương gặm vài miếng cổ vịt, đem xương cốt ném vào trong thông đạo xi măng bên ngoài cống thoát nước, nghĩ nghĩ, lại từ trong ba lô lấy ra một bình nhỏ dầu chè dùng để làm phép, rót vào bên trên, sau đó thì thầm với Qua Qua vài câu, bảo nó canh gác, bản thân mang theo Tạ Vũ Tình đi đến một bên.

“Cậu làm cái gì vậy?” Tạ Vũ Tình có chút mù tịt.

“Lát nữa là chị biết.”

Đợi không đến năm phút đồng hồ, Qua Qua vẻ mặt hưng phấn chạy tới, nói với Diệp Thiếu Dương: “Lão đại, cắn câu rồi!”

Diệp Thiếu Dương nhắc nhở Tạ Vũ Tình động tĩnh nhỏ một chút, lặng lẽ đi về phía cống thoát nước ném xương cổ vịt.

Còn chưa tới trước mặt, đã nghe thấy một đợt tiếng chuột chít chít.

Vài con chuột, đem một đống xương vịt dính dầu chè vây ở giữa, ra sức gặm ăn.

Diệp Thiếu Dương cười cười, đột nhiên nâng tay, hướng đàn chuột đó đánh ra một chuỗi tiền Ngũ Đế.

Mấy con chuột đang ăn vui vẻ, ngay cả tránh cũng chưa kịp, đã lần lượt bị tiền Ngũ Đế đánh trúng, chết thảm ngay tại chỗ, bất động.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới tiến lên, cầm lên một con chuột lớn nhất, dùng Mao Sơn Diệt Linh Đinh cắm vào yết hầu, kéo xuống dưới, đem con chuột mổ ra toàn bộ.

Vốn Tạ Vũ Tình không muốn nhìn cảnh tàn nhẫn như vậy, nhưng vẫn nhịn không được nhìn thoáng qua, lại kinh ngạc phát hiện, thịt cùng nội tạng con chuột lớn này đều là màu đen, máu cũng là màu đen, đặc như mực nước.

“Cái này...” Tạ Vũ Tình kinh ngạc không thôi.

“Những con chuột này đã chết rồi.”

Diệp Thiếu Dương đưa tay chấm một chút máu chuột, dùng đầu lưỡi liếm liếm. Tạ Vũ Tình lập tức bịt miệng, ghê tởm không chịu nổi.

“Hiện tại biết pháp sư không dễ làm rồi chứ.” Diệp Thiếu Dương liếm liếm môi, nói: “Quả nhiên là yêu huyết, những con chuột này, đều đã thành yêu quái cấp thấp nhất.”

Tạ Vũ Tình sửng sốt một chút, bừng tỉnh đại ngộ: “Cậu là muốn thông qua những con chuột này, để gián tiếp hiểu biết tình huống trong cô nhi viện?”

“Trong cống thoát nước nhiều chuột, rất dễ dàng dụ ra, chúng nó trường kỳ sinh hoạt trong cô nhi viện, nếu bên trong thực có vấn đề, chúng nó khẳng định lây nhiễm đầu tiên, hiện tại chứng minh rồi.”

Diệp Thiếu Dương đứng lên, nhìn tường cao của cô nhi viện, trầm giọng nói: “Trong cô nhi viện này có một yêu trận, nhưng mà bị lực lượng nào đó phong ấn, không tiết ra một chút nào, cái này nói lên con đại yêu bày trận kia tu vi cực sâu.”

Qua Qua ở một bên giựt giây nói: “Lão đại, quản nó đại yêu cái gì, đánh vào đi!”

Tạ Vũ Tình lập tức nói: “Các cậu đừng xằng bậy, bên trong có nhiều trẻ mồ côi như vậy, chẳng may hồ tinh chó cùng rứt giậu, thương tổn bọn trẻ mồ côi này thì làm sao.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, điều Tạ Vũ Tình nói, cũng chính là chỗ hắn lo lắng.

“Đúng rồi, Tôn Ánh Nguyệt xây dựng cô nhi viện này mục đích là gì?” Tạ Vũ Tình lẩm bẩm, đột nhiên kêu lên sợ hãi, túm chặt cánh tay Diệp Thiếu Dương.

“Thiếu Dương, con chuột trong đó đều đã biến thành yêu, bọn nhỏ...”

“Nhân loại vĩnh viễn không thể thành yêu, chẳng qua... Quả thật rất nguy hiểm.”

Tôn Ánh Nguyệt tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ nuôi những đứa trẻ mồ côi này, khẳng định là có mục đích, nhưng nghĩ lại, những đứa trẻ mồ côi này đi vào cũng đã được một đoạn thời gian, nếu thực xảy ra chuyện gì cũng đã sớm có rồi, sẽ không để ý một hai ngày này.

Vấn đề là bây giờ căn bản không biết tình huống bên trong, không biết có bao nhiêu hồ tinh, nhỡ đâu xông vào, thứ nhất nếu có hồ tinh lấy trẻ mồ côi làm con tin, đến lúc đó đâm lao phải theo lao, khá phiền toái.

Hồ tinh là thông minh nhất trong yêu quái, loại chuyện này chúng nó tuyệt đối làm ra được.

Thứ hai, hắn muốn điều tra rõ chi tiết, đem hồ tinh một lưới bắt hết.

Đáng tiếc, mình không trà trộn vào được...

Trong giây lát một ý niệm lướt qua trong đầu, Diệp Thiếu Dương quay đầu hỏi Tạ Vũ Tình:

“Cô nhi viện này còn thu người không?”

Tạ Vũ Tình không rõ hắn sao lại hỏi cái này, nghĩ nghĩ nói: “Thu người sao, nghe nói tuần trước còn thu một tiểu cô nương, cậu hỏi cái này làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.