“Tôi muốn thông qua con đường bình thường, đưa một đứa trẻ mồ côi đi vào, điều tra rõ tình huống bên trong, sau đó lại hành động, sẽ nắm chắc hơn nhiều.”
Tạ Vũ Tình nhìn hắn, kinh ngạc nói: “Đi tìm một đứa trẻ mồ côi sao? Cậu có phải điên rồi hay không.”
“Đương nhiên không phải trẻ mồ côi bình thường, tôi có một nhân tuyển có sẵn. Chị không phải nói Tôn Ánh Nguyệt chỉ cần tuổi Thìn cùng tuổi Thố sao, hai đứa nhỏ cầm tinh này năm nay mười một mười hai tuổi, bộ dáng Tuyết Kỳ hiện tại nhìn qua cũng mới mười một mười hai tuổi...”
Tạ Vũ Tình hoàn toàn ngây người, nghiêm túc nghĩ, cuối cùng hiểu ý tứ của hắn, lẩm bẩm: “Biện pháp này thật ra không tệ, chẳng qua... Tuyết Kỳ có thể trà trộn vào sao?”
“Cái này thì phải xem mấy người, kiếm cho cô ấy một cái thân phận giả, nếu có cơ hội đi vào thì vào, không có mà nói, tôi bảo cô ấy vụng trộm trèo tường vào. Cô ấy tuổi xấp xỉ, rất dễ dàng trà trộn vào giữa đám trẻ mồ côi.”
“Ừm, đi về trước đi, chị cần điều tra một phen.” Tạ Vũ Tình nghĩ nghĩ, đồng ý đề nghị của Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương bảo Qua Qua tiếp tục lưu lại, ẩn núp ở phụ cận, một khi Tôn Ánh Nguyệt đi ra, lập tức đuổi theo, sau đó thông qua hồn ấn thông báo mình.
Trải qua một loạt sự kiện này, Diệp Thiếu Dương hiện tại tin tưởng, Tôn Ánh Nguyệt cho dù không phải thủ lĩnh hồ tinh, cũng nhất định là một kẻ mấu chốt nhất trong đàn hồ tinh.
Tạ Vũ Tình vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho đồng nghiệp ban điều tra, nói ra tình huống. Hai người còn chưa trở lại Thạch Thành, đối phương đã gọi điện thoại tới, nói ra kết quả điều tra.
“Cô nhi viện này rất phong bế, không tiếp thụ nhận nuôi, cũng không tiếp thụ trẻ mồ côi con đường khác, toàn bộ trẻ mồ côi bên trong đều là đến từ trung tâm cứu tế của tỉnh thành.”
Tạ Vũ Tình vừa lái xe vừa nói chuyện.
“Trong ba năm qua, bọn họ tổng cộng từ trung tâm cứu tế tiếp quản hơn bốn mươi đứa nhỏ, một đứa gần nhất là hai tuần trước. Trung tâm cứu tế mỗi hai tháng sẽ đi cô nhi viện một lần, nghe nói đám trẻ đó đều có mặt cả, đều ổn.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, cũng coi như yên tâm.
Tạ Vũ Tình trực tiếp lái xe đến dưới lầu nhà mình.
“Cha mẹ chị... có nhà không? Cần mua chút quà gì đó hay không, lần đầu tiên tới nhà.” Diệp Thiếu Dương nhìn tòa nhà ba tầng trước mặt, có chút rụt rè nói.
“Chị không phải đã nói với cậu, chị ở một mình.” Tạ Vũ Tình dẫn hắn lên lầu, nhỏ giọng nói: “Đây chỉ là một căn nhà trong nhà của chị, chị làm cảnh sát, khó tránh khỏi có khả năng bị người ta trả thù, cho nên chị luôn luôn ở một mình.”
“Bản thân chị cũng phải cẩn thận.”
“Chị hiện tại ngay cả quỷ còn không sợ, còn sợ người sao?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Người có đôi khi so với quỷ đáng sợ hơn nhiều, chị có thể thoải mái nhận ra một con quỷ, nhưng không có cách nào phân biệt một người có phải trong lòng có quỷ hay không.”
Tạ Vũ Tình lập lại trong lòng một lần, kinh ngạc nói: “Chị thực không dám tin tưởng, lời có triết lý như vậy là từ trong miệng cậu nói ra.”
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, vuốt vuốt tóc. “Thật ra tôi rất có chiều sâu, chỉ là các người đều bị bề ngoài che mắt...”
Trong nhà Tạ Vũ Tình là trang trí kiểu cổ điển, rất cách điệu, nhưng không tỏ ra già nua, chỉ là bày đồ rất loạn, nhìn qua đã rất lâu chưa có ai dọn dẹp, trên sô pha bày một đống quần áo bẩn: váy nội y tất chân.
Tạ Vũ Tình đỏ mặt đem đồ đạc thu dọn, lẩm bẩm: “Vốn muốn giặt hết một lượt, còn chưa gom đủ...”
Diệp Thiếu Dương có chút khát, tự đi tới trước máy nước rót một chén nước, ngồi dưới đất vừa uống một ngụm, nghe thấy tiếng dép lê bước chân, quay đầu nhìn lại.
Một tiểu cô nương từ phòng ngủ đi ra, nhìn từ chiều cao đại khái mười mấy tuổi, tóc ngắn học sinh dập phồng, mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ, trước ngực là hình sói xám bị lão bà dùng cái chảo đánh tơi bời.
Chân xỏ một đôi dép lê con cừu.
“Chào em gái.” Diệp Thiếu Dương rất thân thiện hướng cô vẫy vẫy tay, phản ứng đầu tiên, tiểu cô nương này tám phần là em gái họ hoặc là thân thích như cháu gái của Tạ Vũ Tình.
Tiểu cô nương nhìn hắn, chớp chớp mắt.
Diệp Thiếu Dương thấy cô đáng yêu, theo bản năng muốn đưa tay bẹo mặt của cô, trong giây lát nghĩ đến cái gì, nhìn tiểu cô nương, hóa đá hai giây, sau đó ‘Phốc’ một tiếng, phun một ngụm nước ở trên mặt tiểu cô nương.
“A a, xin lỗi, Tuyết Kỳ...”
Tiểu cô nương này, là Tuyết Kỳ! Tạ Vũ Tình quả nhiên là không có lòng tốt, Tuyết Kỳ đến nơi đây chưa được vài ngày, quả nhiên bị cô ấy làm thành một bộ dáng ngố tàu, nhìn qua không có gì khác bạn nhỏ cả.
“Diệp Thiếu Dương, cậu có phải muốn chết hay không!” Tuyết Kỳ tức giận mắng, đưa tay lau nước trên mặt.
Diệp Thiếu Dương lại bắt đầu đánh giá cao thấp, kiểu tóc, ăn mặc, bao gồm bộ dáng tức giận cùng động tác lau nước, quả thực non đến tận xương tủy.
Lập tức dùng sức lắc lắc đầu, trong lòng cảm khái ngàn vạn.
Tuyết Kỳ nhảy đến trên sô pha ngồi xuống, thản nhiên nói: “Tôi chỉ là đang cố gắng thích ứng thân thể hiện tại.”
Diệp Thiếu Dương hàn huyên với cô một hồi, biết được cô đã luyện hóa tàn niệm của thiên la dạ xoa, đối với khống chế thân thể này cũng càng ngày càng thuần thục, thực lực tăng vọt.
Diệp Thiếu Dương nghe xong rất vui vẻ, hỏi: “Vậy chị ở đây đã quen chưa?”
“Nếu cô ấy không phải luôn đem tôi coi là trẻ con mà nói, tôi trái lại đã rất quen.” Tuyết Kỳ nói: “Tôi chịu không nổi nhất là cô ấy mỗi tối muốn ôm tôi ngủ.”
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, từ chênh lệch tuổi tác bề ngoài đến xem, hai người làm như vậy không có vấn đề gì, nhưng trên thực tế... Tuyết Kỳ chính là so với Tạ Vũ Tình còn lớn hơn, thế mà lại bị cô ấy ôm ngủ, loại cảm giác này, ít nhiều có chút hỗn loạn.
“Nhưng... Chị vì sao không phản kháng chứ?”
Diệp Thiếu Dương rất buồn bực, lấy tu vi của Tuyết Kỳ, muốn đối phó Tạ Vũ Tình, cũng chỉ là chuyện động cái ngón tay.
Trên mặt Tuyết Kỳ lộ ra bộ dáng khó xử.
Lúc này Tạ Vũ Tình từ buồng vệ sinh đi ra, nhìn Tuyết Kỳ một cái, nói: “Cô sao không xem tivi?”
“Xem xong rồi, tôi không biết xử lý.” Tuyết Kỳ trả lời có chút không tình nguyện.
Tạ Vũ Tình vào phòng, đem một cái ipad lấy ra, lại mở tủ lạnh, lấy ra một cái kem ly, nằm lên trên sô pha, hướng Tuyết Kỳ vẫy vẫy tay.
Tuyết Kỳ do dự một chút, đi qua, ngồi ở bên cạnh cô.
Tạ Vũ Tình đem kem ly đưa cho cô, một tay ôm bả vai cô, tay kia thao tác ipad, kiên nhẫn giảng giải các bước mở phim truyền hình.
Tuyết Kỳ yên lặng ăn kem ly, đồng thời nhìn.
Không cẩn thận bơ dính vào trên mũi, Tạ Vũ Tình đưa tay lau cho cô, Tuyết Kỳ cũng không phản kháng.
Tạ Vũ Tình âm thầm hướng Diệp Thiếu Dương đắc ý nháy nháy mắt.
Diệp Thiếu Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, cuối cùng hiểu Tuyết Kỳ vì sao không phản kháng, một bàn tay day huyệt Thái Dương, cười lên thê lương.
“Oh my god, Tuyết Kỳ, chị quá sa đọa rồi...”
Tạ Vũ Tình để lại bọn họ ở nhà, tự mình ra ngoài, tự mình lo liệu thân phận “Giả” cho Tuyết Kỳ.
Tuyết Kỳ có chút e lệ nói cho Diệp Thiếu Dương, cô sở dĩ như vậy, cũng không riêng gì kết quả do Tạ Vũ Tình dùng thức ăn ngon cùng thứ khác dụ dỗ, mà là trong thân thể đứa trẻ này, trừ thần niệm của thiên la dạ xoa, thế mà còn có một chút ý thức của tiểu cô nương kia năm đó.