Trung tâm cứu tế ở trong cục dân chính, là một ngành độc lập.
Sau khi đi vào, Tạ Vũ Tình trực tiếp tìm tới Lưu chủ nhiệm kia, thành lập hồ sơ cho Tuyết Kỳ, sau đó giả tạo một phần kiểm tra sức khoẻ cùng lý lịch.
Sau đó do Tạ Vũ Tình bày mưu đặt kế, Lưu chủ nhiệm gọi điện thoại cho Tôn Ánh Nguyệt, tỏ vẻ bên này vừa thu được một cô bé lưu lạc, xác định là trẻ mồ côi, tuổi Thìn, mười một tuổi, hỏi cô ta có hứng thú nhận nuôi hay không.
Nói chuyện với nhau một lát, Lưu chủ nhiệm cúp điện thoại, hướng Tạ Vũ Tình làm cái động tác tay ok. “Cô ta nói sẽ tới ngay.”
Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình nhìn nhau một cái, đem Tuyết Kỳ kéo đến trong buồng, chiếu cố một phen, định ra một số ám hiệu.
Lưu chủ nhiệm từ bên ngoài gõ gõ cửa, nói: “Tạ cảnh quan, Tôn Ánh Nguyệt đến rồi, đã vào cổng.”
Tạ Vũ Tình sửng sốt, vội vàng bảo Tuyết Kỳ đi ra ngoài, cùng Lưu chủ nhiệm so lời kịch, sau đó cùng Diệp Thiếu Dương tránh ở trong phòng, đem rèm vén ra một khe hở, nhìn bên ngoài.
Đợi một hồi, bên ngoài văn phòng truyền đến tiếng đập cửa.
“Mời vào.” Lưu chủ nhiệm nhìn thoáng qua Tuyết Kỳ ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, nói.
Cửa phòng đẩy ra, Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình xuyên qua khe hở nhìn, nhất thời ngây người, đến không phải Tôn Ánh Nguyệt, mà là một cô nương trẻ tuổi, hai mươi mấy tuổi, làn da phi thường trắng, có loại cảm giác búng là vỡ, bề ngoài cũng không kinh diễm, nhưng rất tiêu trí, thuộc loại ưa nhìn.
Cô đi đến trước mặt Lưu chủ nhiệm, tự giới thiệu là em gái Tôn Ánh Nguyệt, tên Tôn Ánh Kiều, trình bày chị gái lâm thời có việc, cho nên bảo mình tới đây đón người.
Lưu chủ nhiệm bảo cô xem người trước.
Tôn Ánh Kiều tới trước mặt Tuyết Kỳ, cúi người nhìn cô bé, hỏi một số vấn đề thường quy. Tuyết Kỳ trả lời đơn giản, biểu hiện có hơi co quắp bất an.
“Tiểu muội muội không phải sợ, đi chỗ đó của chúng ta, giống như nhà của mình vậy.”
Tôn Ánh Kiều xoa xoa đầu Tuyết Kỳ, ôn hòa cười cười, đứng dậy nói cho Lưu chủ nhiệm muốn cô nương này.
Bởi vì có Tạ Vũ Tình chiếu cố, Lưu chủ nhiệm cũng không có làm khó Tôn Ánh Kiều, đơn giản hoá thủ tục, sau khi xong việc bảo cô đem Tuyết Kỳ dẫn đi, chiếu cố vài câu, tỏ vẻ mấy bữa nữa sẽ đi an ủi.
Tôn Ánh Kiều nói tiếng cám ơn, kéo tay Tuyết Kỳ ra khỏi cửa rời đi.
Tạ Vũ Tình và Diệp Thiếu Dương lúc này mới đi ra.
Tạ Vũ Tình đem cửa khóa trái, tới trước bàn làm việc, tìm Lưu chủ nhiệm đòi bản photo chứng minh thư của Tôn Ánh Kiều, thấy tư liệu biểu hiện cô là người niên đại 90, hộ tịch là Sơn Đông Uy Hải.
“Cùng một chỗ với Tôn Ánh Nguyệt. Nhưng tin tức thân phận chưa chắc là thật.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Có ý tứ gì?”
“Chị từng tìm cảnh sát hộ tịch chỗ Tôn Ánh Nguyệt xác minh, Tôn Ánh Nguyệt là trẻ mồ côi, vài năm trước ra ngoài làm công, bặt vô âm tín, nhưng chưa nghe nói cô ta có em gái. Đương nhiên, chị lúc ấy không biết, cũng chưa truy hỏi, nhưng chị hoài nghi, chứng minh thư của Tôn Ánh Nguyệt, là cố ý lấy trộm của người khác.”
“Hồ tinh lấy đâu ra chứng minh thư, hoặc là lấy trộm của người khác, hoặc chính là Tôn Ánh Nguyệt thật sự bị hồ tinh nhập vào người.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, hỏi Lưu chủ nhiệm: “Lúc trước ông từng gặp Tôn Ánh Kiều này không?”
“Thời điểm đi cô nhi viện kiểm tra, từng gặp vài lần, bằng không cho dù có mấy người dặn dò, tôi cũng không dám để cô ta tùy tiện đem người dẫn đi. Cô ta là người phụ trách thực tế của cô nhi viện, tiếng tăm không tệ, nhưng trước đây tới đón người, đều là bản thân Tôn Ánh Nguyệt đến, cô ta là lần đầu tiên đến.”
“Tôn Ánh Nguyệt từ khi tiến vào cô nhi viện, vẫn chưa từng ra, lần này đón người cũng chưa lộ diện, không biết ở trong cô nhi viện làm gì?” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm, cảm giác chuyện này tất có kỳ quái.
“Hiện tại tất cả đều dựa vào Tuyết Kỳ, chờ tin tức xấu đi.” Tạ Vũ Tình nói.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút không tự tin, âm thầm hít vào một hơi, hy vọng một nước cờ này của mình không đi sai.
Cô nhi viện diện tích không nhỏ, không sai biệt lắm với vườn trường bình thường, có tòa nhà dạy học, sân vận động, mặt cỏ cùng vườn hoa nhỏ, chỉ là khắp nơi không nhìn thấy một ai.
“Nơi này tổng cộng chỉ có mấy chục người, địa phương là lớn chút.” Tôn Ánh Kiều giải thích cho Tuyết Kỳ.
Tuyết Kỳ ngẩng đầu, nhìn bầu trời xám xịt, như bao phủ một đám mây đen thật lớn, đem ánh mặt trời hoàn toàn che lấp, nhiệt độ không khí cũng giống như thấp hơn bên ngoài vài độ.
Quả nhiên là có yêu trận khống chế...
Tuyết Kỳ âm thầm cảm giác được mình áp lực rất lớn, nhưng đồng thời cũng rất hưng phấn.
Cô tin tưởng mình nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ, càng nguy hiểm, lại càng thú vị.
Tòa nhà ký túc xá ở bên trong cùng của cô nhi viện, đặt phía nam hướng phía bắc, ánh sáng tối tăm, hơn nữa chưa bật đèn. Văn phòng tòa nhà, một bà lão phụ trách xử lý thủ tục, nhìn qua ánh mắt hung ác nham hiểm, vẻ mặt hoảng hốt.
Toàn thân cao thấp bà ta tràn ngập một luồng thi khí nồng đậm.
Tuyết Kỳ nhìn bà già này, phán đoán ra bà ta hẳn là hoạt tử nhân: hành thi trạng thái sơ cấp nhất.
Nhưng trên thân bà ta còn có một tia thần thức thanh minh nhàn nhạt, nói rõ bản thân cũng không biết mình đã chết, vẫn có thể tuân theo một số hành vi đơn giản.
Tuyết Kỳ thầm than một tiếng.
Thủ tục làm xong, Tôn Ánh Kiều dẫn Tuyết Kỳ tiến vào hành lang ký túc xá. Gian đầu tiên của hành lang là phòng an ninh, Tuyết Kỳ xuyên qua cửa sổ thủy tinh thấy một nữ tử tóc dài, đứng ở đối diện trước cửa sổ thủy tinh, không nhúc nhích.
“Đây là bảo an của chúng ta, em không có việc gì tốt nhất đừng đi quấy rầy cô ấy.”
Tôn Ánh Nguyệt cảnh cáo, khiến Tuyết Kỳ cảm thấy có chút nghi hoặc.
Theo hành lang đi tới hết, Tôn Ánh Nguyệt mở cửa một gian ký túc xá, sau đó đem chìa khóa giao cho cô, phân phó cô cô nhi viện này là phong bế, tuyệt đối đừng đi ra ngoài, cũng đừng chạy lung tung ở trong vườn trường. Trước tiên ở ký túc xá nghỉ ngơi, làm quen hoàn cảnh.
“Ăn cơm mà nói, mỗi ngày có thời gian cố định, có thể đi căn tin. Cụ thể có thể hỏi bạn cùng phòng của em, cô ấy tên Tần Nguyệt, hy vọng các em trở thành bạn tốt. Tần Nguyệt, em lại đây.”
Tôn Ánh Kiều vẫy vẫy tay đối với một tiểu cô nương ngẩn người ngồi ở trên giường trong ký túc xá, tiểu cô nương đi tới.
Tôn Ánh Kiều giới thiệu nhau cho họ một phen, nắm tay, sau đó tự mình rời đi.
Tôn Ánh Kiều vừa đi, Tần Nguyệt có chút hứng thú rã rời buông tay Tuyết Kỳ, trở lại trên giường của mình ngồi xuống.
Tuyết Kỳ quay đầu đánh giá ký túc xá, phòng rất nhỏ, có hai cái giường, bên trong là buồng vệ sinh, ánh sáng rất tối tăm, Tuyết Kỳ đứng dậy bật đèn. Tần Nguyệt lập tức che mắt, nhỏ giọng cầu xin: “Chói mắt quá, có thể đem đèn tắt đi không?”
Thân là quỷ thi, bóng tối đối với Tuyết Kỳ mà nói càng thêm thích ứng, vừa rồi chỉ là thử một chút, vì thế đem đèn tắt đi, tới bên người Tần Nguyệt ngồi xuống, bắt đầu đánh giá.
Trên người Tần Nguyệt lan tỏa một tia yêu khí, như có như không.
“Cậu là như thế nào đến nơi đây?”
Tuyết Kỳ bắt đầu bắt chuyện với cô bé.
Tần Nguyệt phản ứng có chút trì độn, nhưng vẫn trả lời.
Cô bé là người nơi khác, ở cùng cha mẹ làm công, đến trường bên này, tháng trước cha mẹ cãi nhau, phụ thân giết chết mẫu thân, sau đó bị bắt đi...
Cô bé ở quê không có lấy một người thân, vì thế bị cảnh sát chuyển đến vài nơi, sau lại được người của trung tâm cứu tế đưa đến nơi đây.
Cô tới nơi này, cũng mới chỉ được hai tuần.
Tuyết Kỳ nghe xong thân thế của cô bé, trong lòng rất rung động, đang muốn từ khía cạnh hỏi nguồn gốc yêu khí trên thân cô, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.