Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 886: Chương 886: Chương 886: Thiên hỏa luyện hồn 1




Huống hồ trên tranh tết này vẽ là Triệu Công Minh, đạo giáo tứ đại nguyên soái, là chính thần trong chính thần.

Thân là thiên sư, nếu dám bất kính đối với Triệu Công Minh, trên cơ bản cũng không cần lăn lộn nữa.

“Cầm về đi hun khói lễ bái?” Lão Quách đề nghị.

“Không có nhiều thời gian như vậy, kẻ này nói không chừng còn có đồng lõa.”

Hun khói lễ bái, ba đạo trình tự, rất phức tạp, cần tới cả giờ, hơn nữa nơi này còn không cách nào làm phép, phải trở về trước.

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, từ trên mặt đất cầm lên một dúm bụi đất, đặt ở lòng bàn tay, sau đó cắt đầu ngón tay, ép ra một giọt máu, cùng bụi đất quấy thành dạng sệt.

Lão Quách nhìn qua, cả kinh kêu lên: “Tiểu sư đệ, đây là khinh nhờn thần linh!”

“Triệu tướng quân sẽ lý giải.” Diệp Thiếu Dương nhìn bức tranh, cười cười, bụi đất che mắt, sẽ làm thần linh mất đi phân biệt, huyết quang đối với thần linh mà nói là vật dơ bẩn, sẽ làm hắn thấy mà lánh xa.

Dùng bụi đất và máu người che mắt, sẽ làm thần linh bỏ qua bức họa, khinh thường thừa nhận bức họa là mình, sau đó làm cái gì đối với bức họa, cũng không tính là làm bẩn thần linh.

“Lý giải cái gì chứ.” Lão Quách lo lắng nói: “Đệ như vậy sẽ làm Triệu nguyên soái rất khó chịu, nói không chừng giáng tội cho đệ.”

“Thần mà, cũng là nhìn người mà làm món ăn thôi. Giáng tội cho đệ, ai giúp hắn bắt quỷ? Triệu nguyên soái, ủy khuất rồi...”

Diệp Thiếu Dương lấy ngón tay chấm một chút hỗn hợp của máu cùng bụi đất, bôi ở trên đôi mắt của tượng thần, đứng dậy phủi phủi tay.

Lão Quách ở một bên xem mà lắc đầu, tay kết pháp ấn, nói: “Vô lượng thiên tôn, Triệu nguyên soái đại nhân đại lượng, không cần so đo với tiểu tử này, ngươi đem hắn coi như một thằng điên là được...”

Diệp Thiếu Dương vẽ hai tấm Tác Hồn Phù, bao lấy tiền Ngũ Đế, chấm nước phép, dán ở trên đôi mắt tượng thần.

Tay trái kết ấn, trong miệng không ngừng niệm chú, tay phải lấy ra Thái Ất Phất Trần, điểm nhẹ ở trên linh phù, đợi một lát, trong hai con mắt tượng thần trào ra một dòng máu đen, linh phù phá vỡ, tiền Ngũ Đế chậm rãi chuyển động, một đám tóc màu đen từ trong lỗ của đồng tiền chui ra, lại cực không tình nguyện rụt về.

“Song tiền định hồn! Cấp cấp như luật lệnh!”

Diệp Thiếu Dương hất Thái Ất Phất Trần, vỗ hai đồng tiền, chồng xếp ở chỗ ấn đường của tượng thần, miệng không ngừng niệm chú, hai đồng tiền hướng phía trái ngược xoay tròn, mảng tóc quỷ kia lại bị linh lực kéoi ra, nhưng có một cỗ lực lượng ở bên trong liều chết chống cự, tóc lại rụt về.

“Thực chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ta nhất định phải xem xem ngươi là quỷ gì!”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, tay trái búng ra, năm ngón tay gấp khúc, kết thành Bát La Pháp Thần Ấn, lôi ra một lọn tóc, trước giữ chặt bất động, tay phải từ trong ba lô lấy ra một chai nước phép, mở nắp uống một ngụm, ‘Phốc’ một tiếng phun trên mảng tóc màu đen kia.

“Xèo!”

Một làn khói trắng từ trên mái tóc đen bốc lên, trong bức họa truyền đến một tiếng hét thảm.

Linh phù bọc lấy tiền Ngũ Đế nháy mắt bốc cháy lên thiên hỏa, một tiếng lại một tiếng kêu thảm thiết từ trong bức họa truyền ra.

Diệp Thiếu Dương cảm giác được mái tóc quỷ đó tăng mạnh quỷ lực, liều mạng co vào trong.

Còn cứng đầu chống đỡ!

“Cho mời Triệu thiên quân, hạ phàm tru tà linh, nhất niệm phục ma sinh, trả thiên hạ thái bình! Triệu Huyền Đàn thiên quân cấp cấp như tuân lệnh!”

Diệp Thiếu Dương lại uống một ngụm nước phép, phun ở trên linh phù, ánh lửa nhất thời bốc hẳn lên.

Diệp Thiếu Dương nắm chặt tóc, đạp Thiên Cương bộ, lui về phía sau từng bước một, đem một đám tóc quỷ kéo căng thẳng tắp.

Lão Quách ở một bên nhìn, chậm rãi lắc đầu: “Dùng uế vật che mắt Triệu thiên quân, còn dám mời Triệu thiên quân hỗ trợ, trừ Diệp Thiếu Dương đệ ra cũng không còn ai nữa...”

“Vị pháp sư này thật lợi hại!”

Phía sau vang lên tiếng kinh ngạc than thở. Lão Quách quay đầu nhìn lại, thì ra là các pháp sư ngoài cửa đều đã vào, ở sau người đứng thành một loạt, trợn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Thiếu Dương đang làm phép.

“Làm phiền.” Một người hướng lão Quách chắp tay: “Vị này là đệ tử môn phái nào?”

Lão Quách hừ một tiếng: “Cho nên nói các ngươi những người này có mắt như mù, không nhận ra chân thần, đây là tiểu sư đệ của ta, truyền nhân duy nhất Mao Sơn nội môn Diệp Thiếu Dương!”

“Mao Sơn thiên sư!” Đoàn người nhìn nhau, kinh ngạc than thở không thôi.

Đám dân gian tán tu cùng đệ tử môn phái nhỏ này hiểu biết nông cạn, không biết Diệp Thiếu Dương, nhưng tiếng tăm Mao Sơn chung quy là từng nghe nói.

“Vị Diệp thiên sư này, sợ không phải nội môn đệ tử duy nhất của Mao Sơn nhỉ.” Một người thử, nói: “Còn có Đạo Phong?”

Lão Quách nói: “Đạo Phong mất tích rồi, đã bị khai trừ tông môn. Tiểu sư đệ này của ta pháp lực không thua kém Đạo Phong bao nhiêu.”

Sự chấn động trên mặt mấy người lại sâu sắc thêm vài phần: Đạo Phong từng khiêu chiến thiên hạ đạo môn, chưa thua một lần nào, người ta xưng “Nhân gian đạo thần”, ở giới pháp thuật tuyệt đối là thần tượng trong thần tượng, không có ai không biết hắn.

Lão Quách dám nói Diệp Thiếu Dương không kém Đạo Phong bao nhiêu, bọn họ mặc dù có chút hoài nghi, nhưng thứ nhất nhìn thấy thực lực Diệp Thiếu Dương làm phép, thứ hai lão Quách cũng là Mao Sơn đệ tử, cũng rất thân quen với hai người bọn họ, có quyền lên tiếng nhất ở trên chuyện này.

“Diệp thiên sư này và Kim Đồng Lăng Vũ Hiên tuổi không sai biệt lắm, không biết hai người ai mạnh hơn một chút?” Một người thấp giọng lẩm bẩm.

Lão Quách hừ một tiếng, nói: “Ta không bày tỏ thái độ, nhắm chừng các ngươi rất nhanh có thể thấy, ai là đạo môn đệ nhất đệ tử!”

Bên kia, Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng, cất bước lui về phía sau, hai tay dùng sức vừa kéo vừa nhấc, đem một mảng bóng đen kéo ra, mọi người tò mò chăm chú nhìn lại:

Là một nữ quỷ, dáng người rất khá, nhưng làn da toàn thân đều là đỏ như máu, bên trên che kín đốm màu đen, rậm rạp dày đặc.

Sau khi bị kéo ra từ trong bức họa, ả còn thử giãy dụa, bị Diệp Thiếu Dương túm tóc, vặn ngược một cái, đè chặt xuống đất, không thể động đậy.

Nữ quỷ này thế mà vẫn chưa bỏ cuộc, tóc dài phất phới, giống như vô số nhuyễn trùng, hướng trên người Diệp Thiếu Dương chộp tới.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu cười lạnh, lấy ra một đoạn dây chu sa, như tết tóc quấn một ít ở trên mái tóc quỷ, xâu vào một đồng tiền đúc mẫu lớn, dùng sức buộc chặt, tạo thành nút thắt phép.

Ngón tay cái đặt ở trên đồng tiền lớn đúc mẫu, niệm chú ngữ, phóng thích cương khí, đồng tiền lớn đúc mẫu nháy mắt phát ra ánh vàng, đem mái tóc quỷ phủ kín trên dưới.

Mái tóc quỷ vốn đang lắc lư giống như tảo biển nhất thời mất đi sức sống, phủ phục trên mặt đất.

“Thành thật chút đi.”

Diệp Thiếu Dương thở ra, lúc này mới có thời gian đánh giá cao thấp nữ quỷ một hồi, thấy ả nằm úp sấp ở trên đất, vì thế kéo tóc, muốn đem ả lật ngửa ra, nhìn xem bộ dáng thế nào, tiếp đó đem đầu xoay lại nhìn, toàn bộ mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.

Chính diện nữ quỷ này, vẫn là một cái gáy mọc đầy tóc!

“Mao nữ!” Lão Quách ngây ra chút, hô lên.

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, cũng nhớ tới mình có một lần theo lão Quách cùng Tiểu Mã ở trên sơn đạo nhìn thấy một cô nương mái tóc ma hoa, kết quả đi đến chính diện nhìn, trên mặt vẫn là một mái tóc ma hoa...

Tình huống trước mắt, không sai biệt lắm với lúc trước.

Trách không được ả vận dụng tóc tốt như vậy, tóc của mao nữ, chính là hồn khí của ả.

Diệp Thiếu Dương bảo lão Quách đem đèn chong cầm tới, hướng trong dầu thắp thêm một nắm hồng tiêu cùng bột hùng hoàng, sau đó hướng mái tóc trên đầu mao nữ giội xuống, chỗ dầu thắp lan đến, lửa ‘Vù’ một cái cháy lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.