Trong tòa nhà ký túc xá không có đèn, một mảng tối đen.
Nhưng Tuyết Kỳ có thể nhìn đêm, có đèn hay không đối với cô mà nói cũng là giống nhau. Lặng lẽ tiến vào đại sảnh, sau đó hướng phía ký túc xá của mình bước đi.
Thời điểm đi qua phòng an ninh, Tuyết Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua, bên trong nữ tử tóc dài kia vẫn ngồi ở trước cửa sổ, mặt hướng ra ngoài, tựa như tới bây giờ cũng chưa từng nhúc nhích một chút.
Cô ta chẳng lẽ ngồi ở đây từ ban ngày mãi đến bây giờ, nếu đúng mà nói, vậy khẳng định không phải người.
Tuyết Kỳ không muốn kinh động cô ta, lặng yên không một tiếng động đi qua, một hơi tới trước cửa ký túc xá của mình.
Ký túc xá nơi này đều không có khóa cửa. Tuyết Kỳ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đang muốn đi vào, đột nhiên cảm thấy phía sau có một tia cảm giác dị thường, đột nhiên quay đầu, thấy được hai chùm ánh sáng, một chùm màu đỏ, một chùm là màu lam.
Nhìn kỹ, lập tức toàn thân run rẩy:
Đây là một đôi mắt, sinh trưởng ở trên một khuôn mặt quái đản vô cùng.
Khuôn mặt này một nửa là mặt người héo rút, bên trên mạch máu bạo khởi, lộ vẻ một đống thịt thối, trong miệng còn có răng nanh treo ở ngoài môi, một nửa khác của khuôn mặt lại phủ một tầng da lông, nhìn qua giống mèo.
Trên thân quái vật này quanh quẩn một tầng ánh đỏ không thuần túy, lấy yêu khí làm chủ, trộn lẫn thi khí, đại biểu ả là một tà tu thi yêu, cấp bậc yêu linh, từ trình độ yêu khí tắt sáng để xem, hầu như sắp tấn thăng yêu tiên.
Chẳng qua nó là tà tu, không có khả năng phong thần, nhưng trên thực lực lại không có gì khác biệt.
Tuyết Kỳ đột nhiên nghĩ đến thân phận mình hiện tại, lập tức che miệng lại, biểu hiện ra bộ dáng cực độ hoảng sợ, lảo đảo lui về phía sau, nhìn thấy sau đầu yêu thi tóc dài bay tán loạn, đột nhiên hiểu ra, nó thì ra chính là kẻ luôn ngồi ở trong phòng an ninh, bởi vì tóc dài, nhìn từ phía sau còn cho rằng là nữ nhân.
“Mày đang làm gì.” Thi yêu mở miệng, lạnh lùng nói, là một thanh âm nữ nhân chói tai.
“Tôi... Tôi mới ra ngoài vòng vòng chút.” Tuyết Kỳ sợ hãi nói: “Tôi vừa tới, tương đối tò mò đối với nơi này, xin lỗi...”
“Mày đã đi những chỗ nào?”
“Không đi chỗ nào cả, chỉ đi một chút ở trên sân thể dục, thật sự, không tin ngài xem theo dõi.”
Thi yêu nhếch môi, lộ ra một nụ cười khủng bố: “Mày qua đây, tao có cách chứng minh.”
Tuyết Kỳ do dự một chút, đi về phía cô ta, một tay cắm ở trong túi, chạm đến Ngọc Như Ý, làm sẵn chuẩn bị ra tay phản kích.
Tuy thật sự không muốn bại lộ bản thân, nhưng nếu đối phương động thủ, mình đương nhiên không thể ngồi chờ chết.
Thực đánh, cô tin tưởng lấy tu vi của mình, ít nhất có 70% nắm chắc thủ thắng, cô lo lắng không phải thi yêu trước mắt này, mà là thế lực sau lưng ả...
Thi yêu đi từng bước tới, nâng lên một cánh tay, đoạn trước không phải tay, mà là một cái vuốt mèo sắc bén, bên trên yêu khí quấn quanh, cười dữ tợn nhìn Tuyết Kỳ.
Tuyết Kỳ ánh mắt phát lạnh, như kinh hoảng lui về phía sau, lui mãi đến bên tường, ngồi ở trên đất, giống một đứa trẻ tội nghiệp, chờ đợi thi yêu đến gần, sau đó nhanh chóng phản kích, cầu một đòn giết chết.
Bây giờ chỉ có thể như vậy, tận lực không gây ra động tĩnh quá lớn.
Thi yêu cười dữ tợn đi tới, đứng ở trước mặt Tuyết Kỳ cách xa vài bước.
Tuyết Kỳ nhìn chằm chằm cái vuốt mèo sắp hạ xuống kia, đang định đột nhiên ra tay, từ phía sau thi yêu đột nhiên truyền đến tiếng một nữ nhân: “Ngươi đang làm gì?”
Thi yêu ngẩn ra, buông vuốt mèo xuống, nghiêng người.
Tôn Ánh Kiều từ phía sau đi tới, nhìn nhìn Tuyết Kỳ trên mặt đất, lại nhìn nhìn thi yêu, lạnh lùng nói: “Còn không biến về đi.”
Thi yêu lau mặt một phát, biến thành bộ dáng một nữ tử, xương gò má rất cao, bề ngoài có hơi cổ quái, nhìn kỹ vẫn có chút giống mèo.
“Chuyện gì vậy?” Tôn Ánh Kiều lại hỏi một lần.
Thi yêu ghé đến bên tai cô, thấp giọng bắt đầu kể.
Tôn Ánh Kiều nghe xong, quay đầu nhìn Tuyết Kỳ: “Em đã đi đâu?”
“Em chỉ đi sân thể dục, trời tối, có chút lạnh, em có chút sợ hãi liền trở lại...” Tuyết Kỳ khua khua hai tay, giả bộ vô tội.
“Như vậy mà nói, em trở về đi, nhớ kỹ về sau buổi tối không được rời khỏi ký túc xá. Đúng rồi, em nhớ kỹ, em cái gì cũng chưa nhìn thấy.” Tôn Ánh Kiều nhìn thoáng qua mặt thi yêu, có sự ám chỉ nói.
Tuyết Kỳ liên tục gật đầu, tiến vào ký túc xá.
“Tiểu thư, nếu tôi không nhìn lầm, nó là pháp sư...” Thi yêu ở bên tai Tôn Ánh Kiều nói.
“Ta biết.”
“Vậy ngươi còn...”
“Ta ngược lại muốn xem, nó muốn làm gì.” Tôn Ánh Kiều khinh miệt cười: “Cho dù là thiên sư tới chỗ chúng ta, cũng trốn không thoát phu nhân khống chế, sợ nó cái gì, ta muốn xem xem, đứng phía sau nó là ai.”
Thi yêu lập tức gật đầu: “Tiểu thư nói rất đúng, hiểu rồi.”
“Về sau nó mặc kệ đi nơi nào, ngươi cũng không cần ngăn trở, lập tức cho ta biết là được, ngươi tu vi thấp, tuyệt đối đừng theo dõi.”
Thi yêu gật đầu đáp ứng.
Hai người cùng nhau đi trở về đến cuối hành lang, thi yêu nhớ tới cái gì, hỏi: “Tiểu thư, phu nhân nói vương ta cũng sắp hiển thánh, là khi nào?”
“Ngay hai ba ngày tới.” Tôn Ánh Kiều đứng lại, nghĩ nghĩ nói: “Gần đây bên ngoài có rất nhiều pháp sư tới, phu nhân còn đang bế quan, tạm thời không thể động thủ, các ngươi phải đề phòng một chút.”
Thi yêu gật gật đầu: “Vậy những đứa nhỏ này...”
“Ngày kia đi, ngày kia phu nhân xuất quan, nghênh đón thánh chủ, những đứa nhỏ này cũng nên phát huy công dụng rồi. Đến lúc đó ta sẽ an bài.”
—— yêu tinh xưng yêu vương là thánh chủ, cương thi xưng tương thần là chân chủ, tà linh xưng tứ đại linh thú là linh chủ.
Tôn Ánh Kiều nhìn thoáng qua bộ dáng sốt ruột của ả, cười nói: “Không chờ nổi rồi sao?”
Miêu yêu vươn một cái đầu lưỡi màu đỏ tươi, liếm liếm môi: “Đã sớm ngóng trông một ngày này.”
Trong bóng đêm, Tuyết Kỳ nằm trên giường, đem tất cả tình hình buổi tối suy nghĩ từ đầu một lần, nhất là con thi yêu kia, tuyệt nhiên khác với thi yêu bình thường, giống như không phải thi yêu đơn giản như vậy, mà là một nửa cương thi, một nửa là yêu.
Xem ả biểu hiện cung kính ở trước mặt Tôn Ánh Kiều, chỉ là một tên lính chạy chân bình thường.
Thực lực gần như yêu tiên, lại chỉ là một đầy tớ, hơn nữa Tôn Ánh Kiều cũng không phải chủ nhân thật sự, chúa tể chân chính phía sau màn bọn họ cường đại tới trình độ nào?
Tuyết Kỳ rõ ràng cảm giác được chuyện này đáng sợ, bằng lực lượng một mình mình, căn bản không thể chống lại.
Nhưng hiện tại mình không thể đi, phải điều tra ra tung tích Tôn Ánh Nguyệt, cùng với máu bọn nhỏ hiến bị dùng ở nơi nào, tương lai thực sự đánh nhau, cũng sẽ có thêm một phần thắng.
Tuyết Kỳ lặng lẽ lấy ra linh phù Diệp Thiếu Dương cho, hai bàn tay vỗ, kẹp ở giữa, nhớ lại tình huống sự kiện, đem một luồng thần niệm đưa vào linh phù, sau đó điểm hỏa thiêu hủy, thông qua lực lượng nối liền giữa hồn ấn, truyền cho Diệp Thiếu Dương...
Diệp Thiếu Dương ngồi ở trên cái xe rách của lão Quách, cảm nhận được hồn ấn trên lòng bàn tay thuộc về Tuyết Kỳ nóng lên, lập tức nhắm mắt lại, dùng thần thức bắt đầu đi cảm giác.
Toàn thân hắn là mồ hôi, trên hai tay toàn bộ đều là dấu vết tro hương cùng chu sa lưu lại. Hắn vừa đấu pháp một hồi, nhưng đối phương không phải Lăng Vũ Hiên ——
Hắn và Lăng Vũ Hiên đang muốn đấu võ, đột nhiên nghe thấy xa xa truyền đến một tiếng hét thảm, hai người không hẹn mà cùng đi qua đuổi theo, xa xa nhìn thấy một cái bóng đen ngậm một đứa bé còn đang giãy dụa, đang hướng tới dưới núi chạy như điên.