Diệp Thiếu Dương dẫn trước ra tay, cứu đứa bé, sau đó Lăng Vũ Hiên tiến lên chiến đấu, bắt đối phương, thấy là một con chuột tinh lông trắng cấp bậc yêu thú.
Tiếp theo lại là một phen tra hỏi, con chuột tinh khai ra không có sai biệt với mao nữ, nhưng cũng chỉ là một đầy tớ cấp thấp, không biết nhiều chi tiết hơn nữa.
Diệp Thiếu Dương và Lăng Vũ Hiên cũng không rảnh đấu pháp, ở trong phạm vi ngũ hành kỳ trận phân công nhau điều tra, đều tự tìm được hai con cương thi lông trắng, đấu pháp một trận, đem chúng đánh chết.
Sau đó Lăng Vũ Hiên lấy thân phận thủ lĩnh, mang theo một đám pháp sư, dọc theo vài thôn bày ra một đại trận, để lại hai người gác, bảo hộ thôn dân, người còn lại tới cô nhi viện.
Diệp Thiếu Dương chưa đi theo, ngồi cái xe nát của lão Quách quay về Thạch Thành...
Một khắc đồng hồ sau, Diệp Thiếu Dương mở mắt, trong mắt tràn ngập chấn động cùng sợ hãi.
“Sao vậy?” lão Quách hỏi.
Diệp Thiếu Dương dừng một hồi, đem chuyện Tuyết Kỳ thông qua hồn ấn nói cho mình nói một lần, lão Quách nghe xong, dọa thiếu chút nữa lái xe lao xuống khe núi.
“Nói như vậy, toàn bộ cô nhi viện, đều là một cái yêu trận thật lớn, là phục vụ cho yêu vương xuất thế? Móa, không phải dạng vừa đâu!”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Đệ hiểu rồi, Tôn Ánh Nguyệt kia nghĩ hẳn chính là hồ mẫu, xây dựng cô nhi viện, là vì giấu tai mắt người ta, có thể to gan lớn mật nhận nuôi trẻ mồ côi, sau đó rút máu... Đại khái là dùng để hiến tế cho yêu vương, đệ là đoán, yêu vương xuất thế không phải dễ dàng như vậy, khẳng định cần một loại nghi thức hiến tế, hấp thu đủ huyết khí.”
“Hơn nữa phải là tuổi Thìn hoặc tuổi Thỏ.”
“Đúng, những thủy thi kia mà Tuyết Kỳ nói, cũng là một bộ phận của trận pháp, bao gồm những âm mộc cùng cỏ mặt quỷ kia, đối với yêu trận, chúng ta không hiểu, nhưng nghĩ cũng có thể nghĩ đến, những cái này đều là phục vụ cho yêu vương.
Yêu vương xuất thế, động tĩnh quá lớn, khẳng định sẽ kinh động giới pháp thuật.
Hồ mẫu này rất thông minh, biết bằng vào hồ tộc chúng nó không thể đối kháng giới pháp thuật, cho nên mượn sức một đám quỷ yêu thi linh làm đả thủ, những kẻ này ảo tưởng yêu vương sau khi xuất thế, có thể kiếm được lợi, cho nên cam nguyện hỗ trợ.”
Lão Quách trầm ngâm nói: “Bây giờ vấn đề là, yêu vương khi nào xuất thế.”
“Khẳng định là sắp rồi, trong cô nhi viện có mấy chục đứa nhỏ có thể rút máu, hồ mẫu vẫn cảm thấy không đủ, còn muốn phái người đến phụ cận đi tìm, khẳng định là xuất phát từ nguyên nhân nào đó, muốn sớm hoàn thành hiến tế, nghênh đón yêu vương xuất thế.”&“Có lẽ là bởi vì có quá nhiều pháp sư chạy tới, điều tra việc này, nhất là đệ cùng Lăng Vũ Hiên, chúng nó sợ xuất hiện hỗn loạn.”
Lão Quách đột nhiên vỗ ót: “Hỏng rồi, lũ trẻ con trong cô nhi viện kia nuôi mãi không giết, chính là vì có thể trường kỳ lấy máu. Hiện tại yêu vương sắp xuất thế, giữ bọn họ lại vô dụng, hơn nữa chúng nó cũng thiếu máu đến mức đi tìm khắp nơi, ta sợ chúng nó sẽ giết sạch toàn bộ trẻ con, lấy hết máu trong thân thể bọn trẻ!”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương run lên, nghĩ nghĩ nói: “Huynh nói không sai, tuy Tuyết Kỳ chưa nói, nói rõ chuyện này còn chưa xảy ra, nhưng nghĩ hẳn cũng cách không xa nữa, xem ra chúng ta phải xông vào cô nhi viện rồi!”
Lão Quách nói: “Vậy đệ vừa rồi nên đi cùng với đám người Lăng Vũ Hiên, tuy ta chán ghét tiểu tử này, nhưng sự tình liên quan tính mạng nhiều trẻ con như vậy, đệ không nên hành động theo cảm tình.”
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng: “Đệ là loại người đó sao, chỉ cần có thể ổn thỏa cứu người, bảo đệ gọi là hắn đại gia cũng được, cùng lắm sau đó sẽ đem hắn đánh thành cháu nội. Đệ không đi, là cho rằng chỉ bằng mấy chúng ta, đi căn bản vô dụng.”
Lão Quách nhíu mày nói: “Hai người là thiên sư, còn có con nhỏ kia của Lăng Vũ Hiên cũng là cấp bậc thiền sư, lại thêm mấy tên pháp sư pháp lực không tệ, không có tác dụng?”
“Đương nhiên không có tác dụng! Huynh cho rằng lũ hồ tinh đó là kẻ ngốc à, bọn nó biết chúng ta ở phụ cận điều tra, khẳng định đem cô nhi viện võ trang tốt rồi, chỉ bằng mấy người chúng ta, căn bản không làm được gì.
Huống chi trong tay bọn chúng còn có con tin. Cũng may Tuyết Kỳ ở trong, lát nữa đệ tìm đủ trợ thủ, sau đó lúc cường công, trông cậy vào Tuyết Kỳ ở bên trong bảo vệ tốt bọn trẻ, chỉ có như vậy, cứu người là số một!”
Vô luận như thế nào, nhất định phải cứu được đám trẻ con, đây là tín niệm Diệp Thiếu Dương lúc này thủ vững, nếu bọn trẻ con đó chết, cho dù đem yêu vương xử lý, cũng không có ý nghĩa.
“Vậy... Lăng Vũ Hiên bọn họ lúc này đi qua, sẽ rút dây động rừng hay không?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu: “Lăng Vũ Hiên tuy tự kỷ cuồng ngạo, cũng sẽ không ngốc đến mang vài người như vậy đi cường công cô nhi viện, nhắm chừng cũng chỉ là đi xem tình huống một chút. Hồ mẫu sớm biết chúng ta tồn tại, sẽ không rút dây động rừng, dù sao mọi người tranh thủ thời gian là được, huynh lái nhanh lên đi!”
Nói xong, móc di động, gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, bảo cô an bài một ít cảnh sát phối hợp hành động, đến lúc đó giải cứu những đứa trẻ kia, tuy phương diện đấu pháp cảnh sát không giúp được gì, nhưng chuyện này phải có cảnh sát phối hợp.
Dù sao cô nhi viện ở trên danh nghĩa là hợp pháp, tỷ muội Tôn Ánh Nguyệt cũng đều có thân phận hợp pháp, đến lúc đó đấu pháp bị giết, mình cũng không muốn gánh tội danh giết người.
“Vô luận như thế nào, nhất định phải ngăn cản yêu vương xuất thế!” Lão Quách nói: “Ta từng xem tư liệu, yêu vương thực lực xấp xỉ quỷ khấu, một yêu vương có thể bằng mấy chục yêu tiên, một khi xuất thế, cho dù giới pháp thuật cùng nhau liên thủ, cũng không cách nào hàng phục, người ta đánh không lại có thể chạy, không có ai ngăn được.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu: “Đáng sợ nhất là, chúng ta muốn xông vào cô nhi viện, đối phương có yêu trận phụ trợ, chúng ta không có cách nào bày trận, còn phải chịu yêu trận hạn chế, chỉ có thể cứng rắn đối mặt.”
Lão Quách thở dài, nói: “Nếu Đạo Phong đến lúc đó xuất hiện, hơn nữa đứng ở bên chúng ta, còn có hi vọng.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Tên vương bát đản đó cũng không phải vô địch.”
“Không.” Lão Quách dùng ngữ khí kiên định nói: “Huynh từng làm đồng tử cho hắn, từng theo hắn khai quang rất nhiều lần, mỗi một lần mặc kệ đối thủ là gì, tu vi mạnh bao nhiêu, hắn đều là một bộ dáng khí định thần nhàn, loại tự tin đó, khiến ngươi tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không thất bại.”
Diệp Thiếu Dương khó chịu nói: “Huynh ý tứ này, đệ không đủ tự tin?”
“Đệ nào có tự tin cái gì, đệ hầu như mỗi một lần đều là liều mạng, cầu đường sống trong chỗ chết.”
“Được rồi.” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai.
“Nhưng, đệ cũng có sở trường của đệ. Đệ là con gián đánh không chết, không chịu thua, trong nghịch cảnh luôn có thể kích phát tiềm năng, mỗi lần xem đệ lâm vào tuyệt cảnh, giống như hết kịch để xem rồi, nhưng đệ mỗi lần đều còn sống trở lại.”
Lão Quách hướng hắn cười cười: “Chỉ mong lần này cũng vậy.”
Trên đường xuống núi, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tứ Bảo, vốn hắn là cần một thời gian nữa mới trở về, nghe Diệp Thiếu Dương nói sự tình nghiêm trọng, tỏ vẻ buổi sáng ngày mai là tới.
“Đệ, Lãnh Ngọc, Tứ Bảo, Tuyết Kỳ, Tiểu Mã tính một nửa, còn có Qua Qua... Đúng rồi Qua Qua đâu?”
“Còn ở phụ cận cô nhi viện, đệ trước đó dùng hồn ấn lực thông báo nó, theo dõi kĩ Lăng Vũ Hiên, lát nữa nói cho đệ biết tình huống, bằng không đệ làm sao yên tâm bỏ đi như vậy.”
“Còn có Trần Lộ, Trần Lộ đâu?”