“Đi đuổi theo Đạo Phong rồi, không biết ở đâu.” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai: “Trong mắt cô ấy chỉ có Đạo Phong, mặc kệ cô ấy.”
“Ừm, dù sao chỉ có từng này người nhỉ, đối phó yêu vương, sợ là không đủ?” lão Quách nói.
“Là không đủ, lúc trước nhiều người hơn thế này, đánh quỷ mẫu cũng thiếu chút nữa không đánh nổi, yêu vương ít nhất so với quỷ mẫu cao hơn một cấp.”
“Nuôi quân ngàn ngày dùng ở một buổi, lần này cái gì cũng không để ý được nữa, có bao nhiêu người lên bấy nhiêu người.” Diệp Thiếu Dương do dự mãi, hạ quyết tâm.
“Ý của đệ là...”
Diệp Thiếu Dương nâng tay trái, cho hắn nhìn nhìn hồn ấn đủ mọi màu sắc ở lòng bàn tay.
Lão Quách ngây ra một chút, chậm rãi gật đầu.
Ngồi xe trở lại khách sạn trước đó ở, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Nhuế Lãnh Ngọc, bảo cô tới thương lượng đại sự, biết được cô đang cùng một pháp sư uống trà ở phụ cận.
“Nam?” Diệp Thiếu Dương có chút mẫn cảm hỏi.
“Đừng nói lung tung, người ta là tới tìm anh, anh chưa về, tôi liền bồi hắn một hồi, nghe hắn nói một số chuyện, anh qua đây đi.”
Nhuế Lãnh Ngọc báo địa chỉ.
Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương có chút tò mò, pháp sư mình quen biết không nhiều, ai sẽ cố ý tìm đến mình? Lúc này dẫn lão Quách cùng nhau chạy qua, tới quán trà Nhuế Lãnh Ngọc nói, đi vào liền nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc, một người trung niên ngồi đối diện, Long Dương chân nhân!
“Diệp sư điệt, cậu để tôi tìm thật khổ.” Long Dương chân nhân đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi.
Trước đó từng có qua lại một lần, ấn tượng của Diệp Thiếu Dương đối với hắn không tệ, cũng khách khí hoàn lễ.
Sau khi ngồi xuống, Long Dương chân nhân thăm dò tình huống Diệp Thiếu Dương đêm nay hành động trước, Diệp Thiếu Dương nói theo sự thật.
Long Dương chân nhân và Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, đều chấn động không thôi.
“Xem ra, sự tình ngay tại một hai ngày tới.” Long Dương chân nhân trầm ngâm nói: “Vừa lúc, yêu vương xuất thế, không phải là lực lượng cá nhân có thể đối kháng. Diệp sư điệt, tôi hôm nay tới tìm cậu, chính là dẫn cậu đi gặp mặt mọi người, thảo luận một phen, liên hợp lại, tru sát yêu vương thế nào.”
“ ‘Mọi người’ là ai?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày.
“Sư huynh tôi Trương Vô Sinh, Cửu Hoa sơn Thích Tín Vô đại pháp sư, Phổ Đà sơn Đại Hoang thần ni, Côn Luân sơn Ngọc Thần Tử, còn có... Tóm lại đại bộ phận môn phái giới pháp thuật đều phái người đến đây.”
“Nhiều pháp sư như vậy, còn đều là đệ tử đời một!” Diệp Thiếu Dương cả kinh. “Những người này sao lại đi chung với nhau?”
Long Dương chân nhân cười nói: “Là sư huynh tôi Trương Vô Sinh phát pháp thiếp triệu tập đến, trên Mao Sơn cũng đưa bái thiếp.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, nói: “Sư phụ tôi cũng thu được?” Lập tức nghĩ đến, Thanh Vân Tử trước nay không thích nhất là loại Long Hoa hội này, khẳng định sẽ không đến.
Long Dương chân nhân nói: “Đúng vậy, chúng ta không tìm được Thanh Vân tổ sư, hiện tại trên dưới Mao Sơn, là một vị Linh Thủy đạo nhân chủ sự, chúng ta cũng đem hắn mời tới.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Linh Thủy đạo nhân, cái quỷ gì? Sao tôi không biết.”
“Đạo hiệu linh thủy, tên tục Tô Khâm Chương. Là một đạo sĩ trẻ tuổi, Diệp sư điệt biết chứ.”
Tô Khâm Chương... Nghe có chút quen thuộc, Diệp Thiếu Dương nhíu mày bắt đầu nhớ lại.
Nhuế Lãnh Ngọc chen một câu: “Là tiểu đạo sĩ nọ thời điểm chúng ta đi, giúp chúng ta dọn phòng, nhóm lửa nấu cơm.”
“Đúng đúng đúng, là tiểu tử đó!” Diệp Thiếu Dương giật mình nhớ ra, lúc ấy mình từng hỏi sư phụ, Tô Khâm Chương tuy không vào được nội môn, lại là một người tư chất tốt nhất trong Ngoại môn đệ tử, bởi vậy tương đối được trọng dụng.
Đương nhiên, một bộ phận nguyên nhân Thanh Vân Tử trọng dụng hắn, là muốn để hắn làm việc nhà.
Long Dương chân nhân nghe xong Nhuế Lãnh Ngọc nói, kinh hãi không thôi: “Linh Thủy đạo nhân tuy chỉ là người quản lý Mao Sơn, nhưng cũng nói lên địa vị rất cao, thế mà lại nhóm lửa nấu cơm, dọn phòng cho các người...”
“Không bảo hắn bưng nước rửa chân đã không tệ rồi.” Diệp Thiếu Dương mắt trắng dã.
Long Dương chân nhân cười, nói tiếp: “Những lão gia hỏa này đều là đến xem cuộc chiến, góp náo nhiệt mà thôi, chủ lực chiến đấu vẫn là đệ tử đời hai các cậu.
Hơn nữa, bọn họ đến còn có một nhiệm vụ, chính là khảo sát cậu cùng Lăng Vũ Hiên, ai có tư cách làm đệ nhất đệ tử giới pháp thuật, tương lai ứng đối thiên kiếp.”
“Thiên kiếp gì?” Diệp Thiếu Dương không hiểu ra sao.
Long Dương chân nhân nói: “Tứ Cửu Thiên Kiếp, đây là thiên tượng Huyền Không quan Vô Cực thiên sư tìm hiểu, đạt được yết ngữ, từng tán gẫu với sư huynh tôi Trương Vô Sinh, tôi cũng là từ chỗ sư huynh nghe được đôi chút.”
“Vô Cực thiên sư! ? Lão còn sống!” Lão Quách kêu lên, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc cũng lộ biểu cảm lạ.
Vô Cực thiên sư, người mà giới pháp thuật không người không biết, ở trước khi Đạo Phong thành danh, hai chữ “đạo thần” chính là chuyên thuộc về lão, đạo pháp cực sâu, đăng phong tạo cực, bình sinh phong ấn lệ quỷ đại yêu vô số kể.
Huyền Không quan, vốn chính là một thế lực ẩn giấu của giới pháp thuật, khác với người của Côn Luân sơn bởi họa mà lánh đời, Huyền Không quan tuy là môn phái đạo gia, nhưng môn từ cổ chí kim đều không cho phép môn nhân xuống núi hành tẩu, bình thường đóng cửa từ chối tiếp khách, không tiếp nhận bất luận kẻ nào tới cửa.
Chỉ ở lúc giới pháp thuật có đại sự xảy ra, mới sẽ ra mặt một lần, giúp độ kiếp, vị Vô Cực thiên sư này càng là tính cách thanh đạm, là ẩn sĩ cao nhân thật sự, hơn nữa tuổi rất lớn, trường kỳ không lộ mặt, rất nhiều người đều cho rằng lão đã chết.
Long Dương chân nhân nói: “Quách đạo hữu từng gặp Vô Cực thiên sư?”
“Chưa có phúc phận đấy, nhưng năm đó tôi từng đi Huyền Không quan một lần, là đi cùng Đạo Phong, tìm Huyền Không quan mượn một vật, tùy tiện Đạo Phong muốn thử tìm Vô Cực thiên sư đấu pháp...”
Mọi người vừa nghe, đều chấn động.
Dám tìm Vô Cực thiên sư đấu pháp, trừ Đạo Phong, cũng thật sự là không còn ai nữa.
“Đánh chưa?” Diệp Thiếu Dương đầy lòng chờ mong hỏi, hắn thật ra rất muốn biết, hai đời nhân gian đạo thần, rốt cuộc là ai mạnh hơn một chút.
Lão Quách lắc đầu: “Vô Cực thiên sư và Đạo Phong ở trên Vạn Yêu tháp hàn huyên một hồi, tựa như nói gì đó, chưa đánh, Đạo Phong sau khi trở về, một mực trầm ngâm không nói, sau đó thì xảy ra về tông môn mượn Thái Ất Phất Trần, tới Tây Xuyên...”
Diệp Thiếu Dương bắt lấy trọng điểm, nhíu mày hỏi: “Nói như vậy, Đạo Phong đi Tây Xuyên, rất có thể là bởi nghe được buổi nói chuyện của Vô Cực thiên sư?”
“Ta cũng nghĩ như vậy, ở trước sau khi vào Huyền Không quan, tâm tính Đạo Phong biến hóa rất nhiều, hoặc là bởi vì biết sự tình gì... Ta từng hỏi hắn, hắn nói ta không nên biết.”
Lão Quách thở dài: “Tiểu sư đệ tương lai nếu có cơ hội gặp được Vô Cực thiên sư, tốt nhất hỏi lão một chút, từng nói cái gì với Đạo Phong.”
“Không cần có cơ hội, huynh đã nói như vậy, Huyền Không quan đệ khẳng định phải đi một chuyến.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Long Dương chân nhân, hỏi: “Ngài tiếp tục nói chính sự, Vô Cực thiên sư kia rốt cuộc đã tìm hiểu ra cái gì, cái gì là Tứ Cửu Thiên Kiếp?”
Long Dương chân nhân buông tay: “Tôi nào biết chi tiết, ngay cả sư huynh tôi Trương Vô Sinh cũng không rõ, nhưng Vô Cực thiên sư sẽ không thuận miệng nói bừa, sư huynh tôi tin tưởng vững chắc, người khác cũng đều tin tưởng vững chắc.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, lấy thân phận Vô Cực thiên sư, sẽ không nói lung tung, nhất là thiên kiếp của giới pháp thuật loại đại sự này sẽ nói càng thêm cẩn thận, trước khi có nắm chắc, là sẽ không nói.
Lão nói có thiên kiếp, vậy nhất định là có.