“Ta mặc kệ, ta nếu không có mặt, xếp vị trí không tính, một lần nữa sắp xếp, lão đại ngươi làm chủ cho ta!”
“Nếu xếp lại mà nói, chúng ta cũng không phục Qua Qua, lão đại làm chủ cho chúng ta!” Tiểu Thanh và Tiểu Bạch cũng không phục.
Trong lúc nhất thời, ba người đều đến dây dưa Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương bị quấn sứt đầu mẻ trán, thật sự không có cách nào cả, đành phải đáp ứng bọn họ, chờ mọi người tề tựu, một lần nữa bài danh.
Cười đùa một phen, Mỹ Cơ thu liễm biểu cảm, nói với Diệp Thiếu Dương: “Lão đại lần này tìm chúng ta nhiều người như vậy đến, khẳng định là có đại sự. Nhưng ta bản lãnh thấp kém, sợ là không thể giúp được việc gì lớn, lão đại đừng chê ta.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đừng nói như vậy, cô có sở trường của cô, lần này còn có nhiệm vụ quan trọng cho cô, chờ Chanh Tử đến, tôi lại nói kỹ.”
Một quán bar phụ cận cao ốc Lệ Đô.
Nhuế Lãnh Ngọc và Lăng Vũ Hiên mặt đối mặt ngồi ở góc.
Một đôi tuấn nam mỹ nữ, ngồi ở góc, ngay cả bồi bàn cũng cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, chủ động tiếp thị một loại rượu tình lữ.
“Xin lỗi, chúng tôi chỉ là bạn.” Nhuế Lãnh Ngọc thản nhiên nói.
Bồi bàn xin lỗi, lại tiếp thị một loại rượu cốc tai, Nhuế Lãnh Ngọc gọi một ly.
“Ngay cả người khác cũng cảm thấy hai chúng ta là một đôi.” Lăng Vũ Hiên cười cười: “Không có gì so với cái này càng xứng hơn.”
“Tôi cùng Tống Trọng Cơ ngồi cùng nhau, người ta cũng sẽ cảm thấy xứng.”
Nhuế Lãnh Ngọc ngữ khí rất nhạt: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Lúc trước xuống lầu, trên mess thu được tin tức của Lăng Vũ Hiên, muốn cô lưu lại, có chuyện quan trọng nói riêng cho cô.
Nhuế Lãnh Ngọc thứ nhất là tò mò, thứ hai cũng muốn thông qua gặp mặt, tìm hiểu một chút chi tiết của hắn, làm một chút cống hiến cho Diệp Thiếu Dương đánh cược với hắn.
Nhưng việc này không thể nói thẳng với Diệp Thiếu Dương, bằng không hắn khẳng định khó chịu, cho nên mới bất đắc dĩ lừa hắn.
Nhuế Lãnh Ngọc từng cùng Lăng Vũ Hiên ở môn hạ một sư phụ cuộc sống nửa năm, rất quen thuộc nhau, cũng không sợ hắn đối với mình thế nào.
“Như Nhứ đâu?”
“Định Trần sư thái là sư bá cô ấy, sau khi đến đây, Như Nhứ luôn luôn ở khách sạn cùng bà ấy, lúc này tám phần đã ngủ.”
Nhuế Lãnh Ngọc khoanh tay, nói: “Cho nên anh thừa dịp cô ấy ngủ, liền hẹn tôi tới?”
Lăng Vũ Hiên nghe ra sự trào phúng trong lời của cô, cười nói: “Sau khi gặp được cô, tôi cũng rất muốn tìm cô tán gẫu, nhưng mãi không rảnh, cô cũng luôn đi chung với Diệp Thiếu Dương, hôm nay cuối cùng giành ra chút thời gian, không tán gẫu người khác được không, mất hứng.”
“Anh có chuyện gì quan trọng muốn nói cho tôi?”
Lăng Vũ Hiên tựa lưng vào ghế ngồi, lẳng lặng nhìn cô, dùng thanh âm hơi cảm khái nói: “Ba năm rồi nhỉ, ba năm không gặp, cô vẫn là bộ dáng cũ.”
“Anh ngược lại đã thay đổi.” Nhuế Lãnh Ngọc thở dài trong lòng: “Anh trước kia, tuy tự phụ, nhưng chung quy là có chỗ đáng giá người ta tán dương, anh hiện tại, xin lỗi, hoàn toàn khác trước đây rồi.”
Lăng Vũ Hiên lắc đầu: “Đó là cô không biết, trên người tôi gánh vác bao nhiêu áp lực... Tôi là hy vọng duy nhất của tông môn, tôi tựa như giẫm băng mỏng qua sông, mỗi một bước đều phải đi rất vững vàng, bằng không chỉ cần rơi vào hầm băng, thì cũng không lên được nữa. Cho nên, tôi làm việc phải không từ thủ đoạn.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Tôi biết anh thật ra không có càn rỡ như vậy, có một số thời điểm, anh là vì chọc giận Thiếu Dương.”
“Không hoàn toàn.” Lăng Vũ Hiên tự tin cười: “Tôi có tự tin, có thể đánh bại hắn, hắn chỉ là một chướng ngại vật trên con đường chứng đạo của tôi, nhiều nhất.”
Nhuế Lãnh Ngọc cười lạnh: “Có lẽ anh ta là một ngọn núi lớn thì sao?”
“Vậy thì phá núi mở đường.” Lăng Vũ Hiên ngang nhiên đáp.
“Tín niệm này không tệ, nhưng cách làm của anh sai lầm rồi, nếu anh thực muốn đánh bại một người, thì quang minh chính đại đi chiến thắng hắn, mà không phải dùng những thủ đoạn không công bằng kia, tỷ như mượn dùng người khác hỗ trợ.”
Tuy biết không thuyết phục hắn được, Nhuế Lãnh Ngọc vẫn muốn thử một lần, ít nhất có thể thử ra thái độ của hắn đối với ước đấu.
Lúc này người phục vụ bưng rượu tới, Nhuế Lãnh Ngọc đón lấy, uống một ngụm, mùi vị không tệ.
“Tôi không đem hắn coi là đối thủ, không ai có tư cách làm đối thủ của tôi, kẻ thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, mục đích của tôi không phải đánh bại hắn, mà là nương chuyện này, một lần hành động trở thành đệ tử số một giới pháp thuật.”
Lăng Vũ Hiên bưng lên rượu vang của mình uống một ngụm, nói: “Chỉ có như vậy, mới có cơ hội lợi dụng lực lượng toàn bộ giới pháp thuật, đi xử lý đại sự kia cho Côn Luân sơn tôi.”
Nhuế Lãnh Ngọc trong lòng khẽ động: “Đại sự gì?”
“Không phải không muốn nói cho cô, chỉ là hôm nay thật sự không muốn nói cái này. Tôi tìm cô đến, là muốn tán gẫu chút việc riêng.”
Thân thể Lăng Vũ Hiên nghiêng về phía trước, khóe miệng cong lên một cái mỉm cười tự cho là mê người, nhìn Nhuế Lãnh Ngọc: “Cô từng đáp ứng tôi, chờ tôi từ nước ngoài trở về, cô sẽ cân nhắc chuyện hai người chúng ta.”
“Chỉ là cân nhắc, không phải tiếp nhận.” Nhuế Lãnh Ngọc quyết đoán trả lời.
“Cô từng thích tôi không?”
Nhuế Lãnh Ngọc lại uống một ngụm rượu, nói: “Kính nhờ, anh cũng có vị hôn thê rồi.”
Nhắc tới Liễu Như Nhứ, Lăng Vũ Hiên thở dài, lại về tới tư thế tựa vào trên ghế tựa: “Người khác đều nói chúng tôi là Kim Đồng Ngọc Nữ, thật ra... Tôi không sợ nói cho cô, mục đích lớn nhất tôi đi chung với cô ấy, là muốn dựa vào tài lực gia tộc cô ấy, làm chuyện tôi muốn làm.”
Nhuế Lãnh Ngọc uống rượu, nghe, biểu cảm trên mặt không thay đổi, trong lòng lại sinh ra gợn sóng.
Tuy từng sớm hoài nghi như vậy, nhưng nghe chính mồm hắn chứng thật, cảm giác là hoàn toàn khác.
“Cô ấy đối với tôi, trái lại là toàn tâm toàn ý, tôi cũng rất thích cô ấy, có loại cảm giác muốn chiếm hữu cô ấy bảo hộ cô ấy, nhưng tôi không yêu cô ấy...”
Lăng Vũ Hiên chăm chú nhìn Nhuế Lãnh Ngọc: “Tôi đối với cô, cô là biết, chờ sau khi tôi cùng Như Nhứ kết hôn, cô ấy sẽ trở lại Đài Loan, quản lý việc làm ăn của gia tộc, một mình tôi ở trong nước, cô hiểu đó, chúng ta có thể ở chung, tương lai làm xong đại sự, tôi có thể ly hôn với cô ấy, hai người chúng ta đến với nhau!”
Nói đến chỗ kích động, hắn đưa tay đi kéo tay Nhuế Lãnh Ngọc, Nhuế Lãnh Ngọc rút trở về, nhìn hắn, lắc lắc đầu: “Lăng Vũ Hiên, cả con người anh đều bị hủy rồi.”
Lăng Vũ Hiên nghe xong lời này, hơi tỉnh táo lại, hừ lạnh một tiếng: “Không điên ma không được việc, chỉ cần có thể đạt tới mục đích, tất cả thủ đoạn đều là đáng giá.”
“Bao gồm lợi dụng cảm tình của người khác đối với anh sao? Nếu Như Nhứ nghe được lời anh nói mới rồi, cô ấy sẽ đau lòng bao nhiêu?”
Lăng Vũ Hiên trầm mặc một chớp mắt, nói: “Trừ đối với cô, toàn bộ mọi người tôi đều có thể cô phụ. Huống chi, cô ấy là cam tâm tình nguyện trả giá vì tôi, cô ấy đã nhìn lầm người, cái này không trách tôi.”
“Anh đã điên rồi.” Nhuế Lãnh Ngọc đứng dậy, đã không còn gì để tán gẫu nữa.
Lăng Vũ Hiên đuổi theo, ý đồ kéo cô.
Nhuế Lãnh Ngọc lắc mình né tránh, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
Lăng Vũ Hiên đã tỉnh táo lại, nhún vai: “Cô không muốn theo tôi, có phải vì Diệp Thiếu Dương hay không?”
Không đợi cô trả lời, hắn lại nói tiếp:
“Cô có phải hay không cảm thấy ở cùng hắn rất có tiền đồ, nếu tôi đem hắn dẫm nát dưới chân, cô sẽ hồi tâm chuyển ý hay không?”