Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 899: Chương 899: Chương 899: Lãnh Ngọc hổ thẹn 3




Nhuế Lãnh Ngọc vốn đã đi tới cửa, nghe thấy câu này, quay đầu nhìn, rất khinh miệt hướng hắn lắc lắc đầu: “Lúc trước anh nói, anh đem Diệp Thiếu Dương coi là một chướng ngại vật?”

Lăng Vũ Hiên nhíu mày.

“Nhưng ở trong mắt anh ta, tôi nhắm chừng anh ngay cả tư cách làm chướng ngại vật cũng không có.”

Nói xong, Nhuế Lãnh Ngọc đi ra ngoài.

Bà chủ quán bar từ bên trong hớt hải chạy ra, bắt lấy cánh tay Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Cô nương giúp tôi chút việc được không, em gái tôi ngất ở buồng vệ sinh.”

“Cái gì?” Nhuế Lãnh Ngọc sửng sốt, hướng chung quanh liếc một cái, mới phát hiện trong quán bar nhỏ này không biết từ khi nào, chỉ còn lại mình cùng Lăng Vũ Hiên hai người khách.

“Nó vừa đi tắm rửa, mãi không ra, tôi đi vào mới phát hiện nó ngất xỉu, nó có bệnh tim, có thể là trong phòng tắm không khí quá ít...”

Bà chủ sốt ruột sắp khóc: “Cô nương xin cô giúp tôi!”

Nhuế Lãnh Ngọc nghe vậy ngây người. “Cô tìm tôi có ích gì, mau gọi xe cứu thương đi!”

“Đã gọi, tôi vừa làm cấp cứu, nó bây giờ thở được rồi, tôi tìm người giúp tôi cùng nhau mặc quần áo cho nó trước, sau đó nâng ra ngoài chờ xe cứu thương, van cô đó!”

Đến nước này rồi, Nhuế Lãnh Ngọc đương nhiên không thể không cứu, vì thế bảo cô ta ở phía trước dẫn đường. Cũng không thèm nhìn Lăng Vũ Hiên một cái, từ bên người hắn đi qua.

Lăng Vũ Hiên muốn đi theo cô, nhưng nghĩ đến cô sắp đi mặc quần áo cho một cô nương đang tắm rửa, đành phải ở bên ngoài chờ.

Phòng tắm ở lầu hai, Nhuế Lãnh Ngọc đi theo bà chủ đi lên, tới trong phòng tắm.

Bên trong tràn ngập hơi nước, có thể nhìn thấy một cô nương nằm ở trên sàn, trên người phủ một cái áo lớn, dưới thân lót khăn tắm, xem ra từng được xử lý đơn giản.

Nhuế Lãnh Ngọc ngồi xổm xuống trước mặt cô nương, nhìn thoáng qua, cô nương đó sắc mặt ửng hồng, thở dồn dập.

“Trong này thiếu oxy, đưa cô ấy ra!”

Nhuế Lãnh Ngọc đưa tay đi ôm cô ấy, đột nhiên sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua cô nương trong lòng, lại quay đầu nhìn nhìn bà chủ đang lấy quần áo, nói: “Hai người...”

“Ồ, chúng tôi là sinh đôi.”

Bà chủ vừa dứt lời, cô nương trong lòng giống như đột nhiên tỉnh lại, dùng sức hít khí, ôm lấy cổ Nhuế Lãnh Ngọc, cả người run lên, biểu hiện ra bệnh trạng phát bệnh.

Hai tay đem cổ Nhuế Lãnh Ngọc thít rất chặt, hoàn toàn không động đậy được.

Nhuế Lãnh Ngọc sợ thương tổn tới cô ấy, không dám dùng sức, quay đầu nói với bà chủ: “Mau giúp tôi một tay!”

Bà chủ lên tiếng trả lời tiến lên.

Đột nhiên, cô nương trong lòng hé môi, hướng miệng của cô thổi một hơi.

Lúc ấy hai người mặt đối mặt, quan trọng nhất là Nhuế Lãnh Ngọc một lòng cứu người, hoàn toàn không có phòng bị, đem một hơi này hút vào trong bụng, lập tức toàn thân run lên.

Yêu khí!

Trường kỳ chiến đấu, khiến Nhuế Lãnh Ngọc dưỡng thành sức phản ứng cực kỳ sâu sắc, ở nháy mắt hút vào yêu khí, lập tức vận công phong tỏa tâm mạch, tiếp theo hai tay móc ngược, đánh vào trên khớp cùi trỏ đôi tay cô nương, đem nó đánh văng ra, lập tức muốn xoay người, đối phó bà chủ.

Nhưng dù sao vẫn đã chậm một bước, hơn nữa thời khắc mấu chốt, trong cơ thể đột nhiên sinh ra một tia cảm giác khác thường, làm toàn thân cô run lên, mạch môn thả lỏng, bị luồng yêu khí đó đột phá.

Cùng lúc đó, một luồng yêu khí cực kỳ hùng hậu từ phía sau điên cuồng cuốn tới, giống một cánh tay vô hình bóp chặt yết hầu của cô, thuận thế từ trong miệng mũi tiến vào.

Trước khi ý thức biến mất, nghe thấy một giọng nữ chói tai đắc ý nói: “Quả thật là pháp sư rất lợi hại, nếu không phải có hai tầng bảo hiểm này của ta, sợ còn không làm gì được ngươi...”

Lăng Vũ Hiên đợi một lát không thấy Nhuế Lãnh Ngọc đi ra, nghĩ có thể là hai cô nương không xử lý được, mình nên đi giúp một tay, ở trước mặt Nhuế Lãnh Ngọc biểu hiện có tình một chút, vì thế vào nhà đi lên cầu thang, gọi tên Nhuế Lãnh Ngọc.

“Ngươi đi lên đi.” Là thanh âm bà chủ kia, mang theo một loại hung ác nham hiểm.

Lăng Vũ Hiên nghe ra không đúng, bước nhanh chạy lên, theo ánh đèn, tìm được phòng tắm, đi qua, nhất thời bị một màn trước mắt làm ngây người:

Nhuế Lãnh Ngọc ngã dưới đất, không nhúc nhích, nhưng sắc mặt bình thường, hẳn là chỉ hôn mê. Ở bên cạnh cô còn một cô nương không mặc quần áo nằm, bộ dáng là bà chủ kia.

Tại sao có thể như vậy?

“Đinh linh linh...” Chuông kinh hồn treo ở bên hông Lăng Vũ Hiên vang lên.

Lăng Vũ Hiên sửng sốt vài giây, lao vào phòng tắm, quay đầu nhìn, một con hồ ly toàn thân trắng như tuyết ngồi ở trên cửa sổ phòng tắm, cửa sổ phía sau đã mở ra.

Bảy cái đuôi màu trắng dựng lên ở phía sau hồ ly, bày thành một hình quạt.

Thất vĩ yêu hồ!

Lăng Vũ Hiên từ trong túi nhanh chóng lấy ra một món pháp khí, là một cái chuông màu đồng cổ, bên trên quấn quanh ánh tím, đầy linh khí.

“Ngươi không muốn cứu cô nương kia?”

Một câu của thất vĩ yêu hồ đánh gãy ý đồ công kích của Lăng Vũ Hiên. Hắn không phải ngu ngốc, biết thất vĩ yêu hồ thấy mình không chạy cũng không tiến công, khẳng định có duyên cớ, hơn nữa Nhuế Lãnh Ngọc hôn mê ở trên mặt đất, tình huống không rõ. Lăng Vũ Hiên cũng không dám vọng động.

“Lăng thiên sư, ta hiện tại đào tẩu, ngươi không đuổi kịp ta.” Thất vĩ yêu hồ nhếch miệng, phát ra thanh âm nữ nhân: “Chúng ta không ngại làm giao dịch.”

Lăng Vũ Hiên mặt lạnh lùng không lên tiếng.

Thất vĩ yêu hồ cười khanh khách: “Lăng thiên sư cũng không nên có bộ dạng này, ngươi nên cảm tạ ta, cô nương này, là món quà ta tặng cho Lăng thiên sư.

Ta nói thẳng vào việc đi, Lăng thiên sư, nếu ngươi mang cô nương này đi ** một đêm, Diệp Thiếu Dương sau khi nghe nói, đạo tâm tất loạn, ngươi cũng không chiến mà thắng!”

Lăng Vũ Hiên giật mình, trong lúc nhất thời đầu có chút phát mộng, không biết thất vĩ yêu hồ này có ý đồ gì.

“Ngươi... Vì sao phải giúp ta?”

“Vì giảm đi một kẻ địch cường đại. Diệp Thiếu Dương nếu là biết được nữ nhân trong lòng bị người ta làm bẩn, đau xót muốn chết, nào còn có thể có tâm tư đến đối phó chúng ta.”

Lăng Vũ Hiên nói: “Nhưng ta sẽ làm. Mặc kệ ngươi làm cái gì, ta cũng sẽ đánh đến sào huyệt các ngươi, phong ấn yêu vương!”

Thất vĩ yêu hồ cười khanh khách: “Vậy đến đi, nhớ kỹ, ta không phải giúp ngươi, ta chỉ là muốn bớt đi một kẻ địch, đến lúc đó chỉ có một mình ngươi. Lăng thiên sư, chúng ta đại chiến một trận, chẳng qua... Không có Diệp Thiếu Dương giúp, ngươi có lòng tin đánh thắng chúng ta sao?”

Một đoạn hội thoại này, làm Lăng Vũ Hiên triệt để nghe hiểu, lạnh lùng nói: “Không cần khích tướng ta, không có hắn, ta vẫn có lòng tin đem các ngươi giết không sót lại một con nào!”

Thất vĩ yêu hồ vẫn cười: “Không có Diệp Thiếu Dương, chúng ta cũng có lòng tin ngăn chặn các ngươi. Nhưng ngươi đã có lòng tin, vậy còn chờ cái gì. Lăng thiên sư, đêm đẹp khổ ngắn, hì hì...”

Trong thanh âm mang theo một tia dụ hoặc khiêu khích.

Lăng Vũ Hiên hừ một tiếng: “Ta không muốn bị coi như phạm tội cưỡng gian bắt lại!”

“Vậy ngươi nên cái gì cũng không làm, ừm, ngươi nhất định nghĩ ra cách.” Thất vĩ yêu hồ đá lông nheo với hắn, từ cửa sổ nhảy xuống: “Lăng thiên sư, ta ở cô nhi viện xin đợi!”

Lăng Vũ Hiên chưa đi đuổi theo, cúi đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc nằm ở trên mặt đất, trong lòng rục rịch, bắt đầu xây dựng một kế hoạch điên cuồng:

Đem Nhuế Lãnh Ngọc mang về, đặt một căn phòng, cùng nhau ngủ một đêm, sau đó gọi điện thoại bảo Diệp Thiếu Dương đến nhận người... Đến lúc đó cố ý không cho Lãnh Ngọc mặc quần áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.