Đến lúc đó, liền đem một nửa tình huống chân thật nói cho hắn: Nhuế Lãnh Ngọc ở thời điểm hẹn hò với mình bị thất vĩ yêu hồ tập kích, mất đi tri giác, yêu khí trong cơ thể trào lên, mình đành phải đem cô ấy mang về phòng, đuổi yêu khí cho cô, tốn nửa đêm thời gian...
Loại giải thích này hoàn toàn có thể nói thông, hơn nữa Lãnh Ngọc có ký ức bị yêu hồ làm hôn mê, sau khi tỉnh lại, cũng có thể làm chứng lời mình nói.
Mình chỉ là vì cứu người, hoàn toàn không có điểm đen.
Nhưng, đến lúc đó Diệp Thiếu Dương nhất định sẽ cho rằng mình đã chạm vào Lãnh Ngọc, nhưng không thể đi báo cảnh sát, cũng không thể đi kiểm nghiệm, dù sao mình chỉ vì cứu người, là “vô tội”.
Chuyện này vừa xảy ra, đạo tâm Diệp Thiếu Dương tất nhiên bất ổn, cho dù miễn cưỡng mà làm, cũng sẽ chịu ảnh hưởng, mình vững vàng cửa trên, có cơ hội không đánh mà thắng.
Lăng Vũ Hiên hít sâu một hơi, đem toàn bộ tình huống nghĩ thêm một lần, chính mình cũng cảm thấy có chút điên cuồng, tạo thành kết quả có hai phương diện:
Diệp Thiếu Dương sẽ hận chết mình. Một điểm này, hắn là có điều cố kỵ, nhưng không sợ, vốn hai người hiện tại cũng là quan hệ đối thủ, chỉ cần hắn thua cược, mình lấy được thiên sư bài của hắn, trở thành đệ tử số một giới pháp thuật, Diệp Thiếu Dương bị giẫm đến cùng, cũng không thể lật người được nữa.
Lại nói đây là xã hội pháp trị, hẳn là hắn cũng không dám làm gì mình.
Một mặt khác, chính là sau khi mất đi Diệp Thiếu Dương, mình có lòng tin phong ấn yêu vương hay không.
Đây chính là âm mưu của con thất vĩ yêu hồ kia —— phải nói là dương mưu, xem mình có dám tiếp chiêu hay không.
“Không có Diệp Thiếu Dương, ta vẫn có thể, phong ấn yêu vương!”
Lăng Vũ Hiên nghiến răng nói, hạ quyết tâm, móc di động, gọi số 120, báo địa chỉ, bảo bọn họ tới cứu bà chủ quán kia, bản thân ôm lấy Nhuế Lãnh Ngọc, vác lên vai, đi ra khỏi quán bar.
Bởi vì biết buổi tối muốn uống rượu, Lăng Vũ Hiên không lái xe tới, lập tức gọi một xe taxi, đem Nhuế Lãnh Ngọc đặt ở trên ghế sau, báo địa chỉ khách sạn đối với lái xe.
Lái xe là đại tỷ Đông Bắc, thông qua gương chiếu hậu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một cái, nói: “Tôi không muốn gặp phiền toái.”
“Yên tâm, đây là bạn gái tôi, uống rượu mà thôi.” Lăng Vũ Hiên có chút khó chịu, “Chị thấy tôi giống người xấu sao?”
Lái xe hừ một tiếng nói, “Người xấu lại không viết ở trên mặt, mặt người dạ thú chị đây gặp nhiều rồi.”
Vì tiện điều tra tình huống cô nhi viện, Lăng Vũ Hiên chọn khách sạn ở vùng ngoại thành, ở dưới núi không xa, tương đối hẻo lánh. Giờ này đã không có lấy một ai.
Sau khi dừng xe, Lăng Vũ Hiên đem Nhuế Lãnh Ngọc ôm ra, đi về phía cửa chính khách sạn, mơ hồ cảm thấy đến đối diện truyền đến một đợt quỷ khí, ngẩng đầu nhìn, là một bóng người bay tới, đứng ở trước mặt cách không xa, xem bộ dáng cùng dáng người, nhiều nhất không tới năm sáu tuổi, hướng Lăng Vũ Hiên trợn mắt nhìn.
Chính là Qua Qua, nó lúc trước từng theo dõi Lăng Vũ Hiên, biết chỗ ở của hắn, cho nên sau khi từ Diệp Thiếu Dương nơi đó lĩnh mệnh lệnh thì đến thẳng bên này, từ khi Lăng Vũ Hiên xuống xe, nó đã phát hiện, theo dõi một hồi, phát hiện người mà hắn vác trên vai là Nhuế Lãnh Ngọc, cả kinh biến sắc, vội vàng dùng hồn ấn thông báo Diệp Thiếu Dương, sau đó không chút do dự hiện thân ra.
Nó không thể để Lăng Vũ Hiên đem Nhuế Lãnh Ngọc mang vào khách sạn, bằng không... Cho dù chờ Diệp Thiếu Dương tới, cũng cần một ít thời gian, nhỡ đâu đến lúc đó xảy ra chuyện gì không thể vãn hồi, mình nào có mặt mũi đi gặp Diệp Thiếu Dương.
“Ngươi là quỷ ở Quỷ Vực.”
Lăng Vũ Hiên nhìn Qua Qua, tò mò hỏi. Đối phương không trốn đi cũng không tiến công, Lăng Vũ Hiên cảm thấy tò mò, cũng chưa trực tiếp động thủ.
“Ta là quỷ phó của Diệp Thiếu Dương, ngươi đã làm gì với Lãnh Ngọc tỷ!” Qua Qua giận dữ, nhưng người ở trong tay đối phương, nó cũng không dám tùy tiện động thủ.
“Ồ, quỷ phó của Diệp Thiếu Dương...”
Lăng Vũ Hiên suy nghĩ một chút, lập tức hiểu toàn bộ, cười một cái nói: “Diệp Thiếu Dương không ở đây, ta cũng lười làm gì với ngươi, Lãnh Ngọc cũng là bạn của ta, cô ấy bị thất vĩ yêu hồ gây thương tích, ta cần lập tức đi vào chữa thương cho cô ấy, ngươi có thể đi thông báo Diệp Thiếu Dương tới đây.”
Nói xong tránh đi Qua Qua, bước nhanh về phía khách sạn.
Đột nhiên bóng người chợt lóe, Qua Qua một lần nữa chắn ở trước mặt, bình tĩnh chăm chú nhìn hắn.
“Đem Lãnh Vũ tỷ buông xuống, ta mặc kệ cô ấy là bị thương như thế nào, cô ấy là nữ nhân của lão đại ta, ta phải mang cô ấy đi tìm lão đại!”
“Ngươi nói cái gì!”
Một câu nói của Qua Qua đã chọc giận Lăng Vũ Hiên, “Ngươi dám nói, nàng là nữ nhân của Diệp Thiếu Dương!”
Lăng Vũ Hiên từ trong túi lấy ra một nắm linh phù, đi về phía Qua Qua, đột nhiên nghĩ đến, nơi này không thích hợp đánh nhau: trong khách sạn trừ mình, còn ở sư phụ Ngọc Thần Tử, cùng với một đám sư huynh đệ.
Nếu đem bọn họ dẫn ra, kế hoạch của mình cũng đừng nghĩ thực thi nữa.
“Tiểu quỷ, một ngày nào đó ta phải tiêu diệt ngươi!”
Ném tới một nắm linh phù.
Lăng Vũ Hiên đầu cũng không quay lại, hắn tin tưởng đạo phù trận này có thể đem tiểu quỷ kia phong ấn một đoạn thời gian, cũng đủ mình trở lại phòng, bố trí cấm chế kiểu như Huyết Tinh Phù, bất cứ quỷ yêu nào cũng khó vào.
Dù sao Nhuế Lãnh Ngọc là bị thất vĩ yêu hồ gây thương tích, mình có thể lấy cớ bị thương quá nặng, phải châm cứu trừ yêu khí, lột sạch quần áo Nhuế Lãnh Ngọc... Dù sao sau đó thân thể cô ấy khôi phục bình thường, cũng không có cách nào đi nghiệm chứng rốt cuộc bị thương nặng bao nhiêu, chân tướng như thế nào, còn không phải một câu của mình.
Mình đem Lãnh Ngọc lõa thể đặt trong chăn trước, sau đó chờ Diệp Thiếu Dương tới cửa...
‘Phành’ một tiếng, linh phù rơi xuống đất, Qua Qua lại một lần nữa chắn ở phía trước, hai tay ôm một cây trường đao đen như mực, bên trên yêu khí ngưng tụ, rất có một loại khí thế.
“Buông Lãnh Vũ tỷ xuống!” Qua Qua đứng ở nơi đó, nghiến răng nói.
Trong lòng Lăng Vũ Hiên rùng mình, hừ một tiếng nói: “Ta phải đi cứu Lãnh Ngọc, không có thời gian chậm trễ với ngươi, nếu không đi ta sẽ phải động thủ.”
“Buông Lãnh Vũ tỷ xuống!”
Qua Qua vẫn là câu này, giơ lên cao trường đao, thủ ở nơi đó.
Lăng Vũ Hiên đột nhiên nghĩ đến, nếu nương cơ hội này, diệt trừ một quỷ phó của Diệp Thiếu Dương, chắc chắn để cho hắn càng thêm phát cuồng.
Tâm niệm khẽ động, Lăng Vũ Hiên trực tiếp lấy ra Đả Thần Tiên, cầm ở trong tay, đi về phía Qua Qua.
Bóng người Qua Qua chợt lóe, nháy mắt biến mất, một giây tiếp theo xuất hiện ở phía sau Lăng Vũ Hiên, hai tay giơ đao, dùng sức chém xuống.
“Ngươi trái lại có chút tu vi.”
Tay trái Lăng Vũ Hiên tạo thành pháp quyết, hai ngón tay trỏ và giữa điểm một phát ở trên sống đao, đem nó hất bay, sải chân, đột nhiên tăng tốc, điên cuồng đuổi theo.
Tay trái đánh phù, tay phải vung lên Đả Thần Tiên, phối hợp linh phù, điên cuồng tấn công một trận.
Vô số linh quang màu biếc rực rỡ, ở trên con đường không người bay ngang lóe lên.
Đả Thần Tiên này là một món thượng cổ linh bảo của giới pháp thuật, dưới roi không biết từng đánh chết bao nhiêu lệ quỷ đại yêu, hấp thu vô số oán khí, mỗi một roi hạ xuống, đều có oán khí phát ra, gào rống thành tiếng.
Qua Qua bị lục quang vây ở trong trận, mệt mỏi, liều mạng phản kháng, không đến mấy phút đồng hồ, bên người đã có thêm vô số vết thương.
Hắn biết tiếp tục như vậy, mình tất nhiên dữ nhiều lành ít, vì thế nghiến răng một cái, trong miệng niệm lên yêu chú, dùng thuật pháp Quỷ Vực hội tụ tu vi, hóa thành một ngụm máu quỷ phun ra, ở trong lục quang đánh ra một lỗ thủng, lập tức chui ra ngoài, bay đi mười mấy trượng.
“Vậy mà có thể chạy thoát từ dưới Đả Thần Tiên, cũng không tệ.”
Tuy chưa thể bắt nó, có chút thất vọng, nhưng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, Lăng Vũ Hiên từ bỏ đuổi theo, bước nhanh về phía khách sạn.
Một giây tiếp theo, Qua Qua lại xuất hiện hơn nữa chắn ở trước mặt hắn, vết thương đầy người máu quỷ chảy ra, ánh mắt lại tuyệt không bỏ cuộc.