Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 902: Chương 902: Chương 902: Qua Qua thủ vững 2




“Không cho phép... Ngươi chạm vào cô ấy!” Qua Qua cố hết sức phun ra vài chữ.

Lăng Vũ Hiên sửng sốt, lập tức cảm thấy buồn cười: “Ngươi thực cho rằng ta không dám diệt ngươi?”

Nói xong bắt một đạo pháp quyết, cười dữ tợn đi tới.

Qua Qua ngẩng đầu đứng thẳng, hoàn toàn không sợ hãi, quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một cái, trong lòng thở dài một tiếng, tràn ngập áy náy.

Sau đó xoay người, vung quỷ đao lên, hướng Lăng Vũ Hiên chém xuống.

Lăng Vũ Hiên búng ngón út, một đạo linh quang bay ra, đánh vào ngực Qua Qua, hét thảm một tiếng, Qua Qua bay ra thật xa.

Lăng Vũ Hiên không nhìn hắn nữa, tới bên người Nhuế Lãnh Ngọc, gập người muôn ôm cô lên, đột nhiên cánh tay đau đớn, cúi đầu nhìn, lại là bị Qua Qua dùng sức cắn.

Nó đã dùng hết toàn lực, không thể tái chiến, chỉ có thể dùng loại thủ đoạn cấp thấp nhất này, để thử ngăn trở Lăng Vũ Hiên tới gần nữ chủ nhân của nó.

Ta đã vô lực ngăn cản, như vậy, thì dùng hết một hơi cuối cùng đi, có thể kéo dài một hồi tính một hồi.

Chỗ Lăng Vũ Hiên bị cắn cảm thấy một cơn đau thấu xương, ánh mắt phát lạnh, sát khí lập tức hiện ra, tay trái bắt một cái pháp quyết, hướng đầu của Qua Qua vỗ xuống.

Ngọc Thần Tử muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa, âm thầm thở dài.

Một đạo kiếm quang từ phía sau phóng tới, từ lòng bàn tay Lăng Vũ Hiên xẹt qua, cắt ra một đường máu.

Lăng Vũ Hiên đột nhiên quay đầu, thấy ở cửa khách sạn có thêm một bóng người, nhìn tuổi không lớn, hơn hai mươi tuổi, tướng mạo lạnh lùng, nhất là một đôi lông mày lại là màu trắng.

“Ta nhận ra ngươi. Ngô Gia Vĩ.” Lăng Vũ Hiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn qua.

Ngô Gia Vĩ là đệ tử Lao Sơn, nghe nói cũng là trời sinh linh thể, từ nhỏ một đôi lông mày đã trắng như tuyết, được cái ngoại hiệu “Mi gian tuyết”.

Pháp lực tuy so ra kém hắn cùng Diệp Thiếu Dương con cưng của trời như vậy, nhưng ở trong cùng thế hệ cũng coi như rất khá rồi, bài vị Chân nhân, Lao Sơn thủ tịch đệ tử, dùng một thanh kiếm không mũi do Lao Sơn truyền thừa, kiếm tên “Tàng Phong”.

Lăng Vũ Hiên từng ý đồ mượn sức hắn, nhưng Ngô Gia Vĩ tính cách lạnh nhạt, đối với hắn có chút khinh thường, dọc theo đường đi cũng có chút không để ý.

Bởi vì đối thủ chủ yếu của mình là Diệp Thiếu Dương, không tiện gây thù hằn quá nhiều, cho nên Lăng Vũ Hiên vẫn nhịn, chưa đối đầu với hắn.

“Ngô đạo hữu ra tay đả thương người, là có ý tứ gì?” Lăng Vũ Hiên nhíu lại hàng lông mày, trong mắt bắn ra hai đạo hàn quang, ngay cả sư huynh cũng không gọi, trực tiếp xưng hô đạo hữu.

Ngô Gia Vĩ hừ lạnh một tiếng, chưa trả lời.

Lăng Vũ Hiên còn muốn ép hỏi, một chiếc xe từ đối diện lao thật nhanh tới, phanh gấp một cái, cửa xe mở ra, một người từ trong xe nhảy xuống, chính là Diệp Thiếu Dương.

Hắn thu được tin tức Qua Qua thông qua hồn ấn truyền đạt, biết nó gặp nguy hiểm, vội vàng chạy tới, bất đắc dĩ lộ trình quá xa, lão Quách đã lái xe hết tốc độ, lúc này mới chạy tới.

“Lão đại...” Qua Qua thở phào một cái, ngã vật xuống đất, quỷ yêu sẽ không hôn mê, nhưng sau khi bị thương nặng, hồn phách bất ổn, niệm lực yếu bớt, sẽ lâm vào tình huống không sai biệt lắm với người sống hôn mê.

Diệp Thiếu Dương thấy trên thân Qua Qua có ánh đỏ tràn ra, đây là điềm báo ba hồn bảy vía sắp phân giải, tâm thần run lên, vội vàng lao tới, dùng một đạo linh phù đem nó thu hồi.

“Lão đại, ta dốc hết sức rồi, may mắn không làm nhục mệnh... Nhanh đi cứu Lãnh Ngọc tỷ.”

“Ngươi không sao rồi, nghỉ ngơi trước đi.”

Diệp Thiếu Dương đem linh phù cẩn thận thu lại, quay đầu nhìn, Tiểu Bạch đã từ trên sô pha ôm lấy Nhuế Lãnh Ngọc, đưa vào trong xe, đi ra nói với Diệp Thiếu Dương: “Lãnh Ngọc tỷ yêu khí nhập thể, không có việc gì lớn lắm.”

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn yên lòng, nói: “Các ngươi lại đây!”

Tiểu Bạch và Tiểu Thanh, Mỹ Cơ, còn có Tiểu Mã, lão Quách cùng nhau đi tới, đứng ở phía sau Diệp Thiếu Dương, hướng Lăng Vũ Hiên trợn mắt nhìn, hận không thể lập tức xé nát hắn, nhưng Diệp Thiếu Dương chưa động, bọn họ cũng chỉ đành bất động.

“Diệp sư điệt, việc này có hiểu lầm.” Ngọc Thần Tử mở miệng nói, sự tình phát triển đến cục diện này, hắn cũng không muốn dẫn tới một hồi đại chiến.

Diệp Thiếu Dương không thèm nhìn hắn lấy một cái.

Lão Quách hướng Lăng Vũ Hiên lạnh giọng nói: “Lăng Vũ Hiên, ngươi thật lớn mật, đây là xã hội pháp trị, ngươi thế mà lại dám bỏ thuốc mê người ta, còn mạnh mẽ mang đến nơi đây, ngươi chờ ngồi tù đi!”

Đối với pháp luật, Lăng Vũ Hiên vẫn có chút cố kỵ, nói: “Ta vốn lười giải thích, vẫn phải nói rõ một chút đi, miễn cho bị người ta coi là hạng người nam đạo nữ xướng, ta cùng với Lãnh Ngọc là bạn tốt thân mật nhiều năm, đêm nay hẹn hò riêng.

Không ngờ cô ấy trúng quỷ kế của thất vĩ yêu hồ, thần thức hôn mê, ta đánh đuổi thất vĩ yêu hồ, cứu cô ấy ra, vốn định mang cô ấy về khách sạn, ép yêu khí trong cơ thể ra cho cô ấy, không ngờ gặp được quỷ phó kia của ngươi, chẳng phân biệt xanh đỏ đen trắng, đi lên đánh ta, ta chỉ có tự vệ phòng thủ.”

Lăng Vũ Hiên cười buông tay: “Các ngươi nếu không tin, chờ Lãnh Ngọc tỉnh lại, có thể tự mình hỏi cô ấy, sau đó cân nhắc cần báo cảnh sát hay không.”

Khách sạn này, đã bị phía chủ trì Long Hoa hội Trương Vô Sinh bao, ở bên trong đều là pháp sư các phái, nghe được động tĩnh, lục tục đi ra, từng người đứng ở cửa xem náo nhiệt.

Khi nghe được Lăng Vũ Hiên nói một đoạn hẹn hò riêng với Nhuế Lãnh Ngọc, đám tiểu đệ kia của Lăng Vũ Hiên đứa nào cũng lộ ra nụ cười đáng khinh, nhìn Diệp Thiếu Dương.

“Ngươi con rùa này, Lãnh Ngọc sao có khả năng để ý ngươi!” Tiểu Mã hướng Lăng Vũ Hiên tức giận mắng, xắn lên tay áo muốn xông lên.

Diệp Thiếu Dương giữ chặt hắn, xoay người nhìn Lăng Vũ Hiên, thanh âm bình tĩnh đến kỳ lạ: “Ta nghĩ, chúng ta cũng không cần phải nói chuyện như vậy, chuyện này tính kế ta, ta biết.”

“Diệp sư huynh nếu kiên trì cho rằng như vậy, ta cũng không có cách nào cả.” Lăng Vũ Hiên khẽ mỉm cười, vẻ mặt rõ ràng đang nói: ta chính là tính kế ngươi đó, thế nào?

Lúc này trên lầu lại có vài người xuống, hòa thượng đạo sĩ đều có, Trương Vô Sinh ở trước nhất, nhìn thấy cục diện này cũng sửng sốt, gọi một đệ tử đến, hỏi tình huống, trong lòng có chút tính toán.

“Diệp sư điệt người hầu cũng không ít.” Ngọc Thần Tử đột nhiên mở miệng: “Thân là thiên sư, thu nhiều quỷ phó yêu phó như vậy, sợ là không ổn nhỉ. Còn có, quỷ phó vừa rồi kia của ngươi, thực tế chân thân là thập nhị niên thiền, ta hoài nghi hắn xuất thân có liên quan với Thái Âm sơn, mong Diệp sư điệt cho sự giải thích.”

Thái Âm sơn là cấm kỵ của toàn bộ giới pháp thuật, thân là pháp sư, tuyệt đối không thể nhấc lên quan hệ với Thái Âm sơn.

Ngọc Thần Tử cũng không phải thật đòi hắn cho sự giải thích, chỉ là trả đũa, để mình bên này đứng ở thế bất bại, làm Diệp Thiếu Dương không tiện khởi binh vấn tội.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, thái độ thành khẩn đến kỳ lạ, nói: “Ta sẽ cho ngươi sự giải thích, yên tâm.”

Ngọc Thần Tử cho rằng hắn là chịu thua, suy nghĩ một chút, đối đầu kẻ địch mạnh, hôm nay cũng không muốn ép hắn quá mức, hài lòng cười, từ trong hầu bao trên người lấy ra một cái bình nhỏ, gọi một đệ tử đi qua, bảo hắn đưa cho Diệp Thiếu Dương.

“Trong này là ba viên Tuyết Liên Đan, là Thiên Sơn Tuyết Liên của Côn Luân luyện chế, có kỳ hiệu cố hồn, mặc kệ nói như thế nào, Vũ Hiên đả thương quỷ phó của ngươi, cũng là có lỗi, ngươi lấy Tuyết Liên Đan thôi huyết quá cung trước cho hắn, khôi phục quan trọng hơn.”

Diệp Thiếu Dương yên lặng tiếp nhận bình sứ.

Trương Vô Sinh thấy cảnh này, trong lòng tuy khinh thường cách Ngọc Thần Tử làm người, nhưng là vì duy trì cân bằng, tiến lên làm người hòa giải, hướng Diệp Thiếu Dương chắp tay nói: “Diệp thiên sư, đối đầu kẻ địch mạnh, pháp sư chúng ta, lúc này lấy trừ yêu làm trọng, chuyện này... Bỏ qua ở đây, thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.