Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 903: Chương 903: Chương 903: Quyết đấu đến sớm




Cửu Hoa sơn Thích Tín Vô cũng lên trước khuyên bảo, Diệp Thiếu Dương từ đầu tới cuối không lên tiếng.

Mắt thấy một trận sóng gió sắp bình ổn, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra. Ngọc Thần Tử và Lăng Vũ Hiên liếc nhau, khóe miệng nhịn không được lộ ra ý cười, đều nói Diệp Thiếu Dương không câu nệ lễ pháp, làm theo sở thích, thông qua chuyện này hôm nay xem ra, cũng chỉ có vậy mà thôi.

Người như vậy, không khó đối phó.

Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng từ trong đám người an ủi truyền ra:

“Ngọc Thần sư thúc nói toàn lời hay, vừa rồi thầy trò hai người các ngươi bắt nạt một quỷ phó của người ta, đem người ta đả thương, hiện tại lại tới tặng thuốc giải hòa. Ngươi cho rằng người ta đều là vật cưng của nhà ngươi, đánh xong một trận xoa một cái, là không có chuyện gì nữa?”

Ngọc Thần Tử biến sắc, quay đầu nhìn lại, vẫn là mi gian tuyết Ngô Gia Vĩ kia, trách mắng: “Sư phụ nhà ngươi ở trước mặt ta cũng không dám lỗ mãng, ngươi lại đã tính là cái gì, ở nơi này châm ngòi ly gián!”

Ngô Gia Vĩ không để ý tới hắn, bước nhanh đi đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, đem tình huống mới vừa rồi mình nhìn thấy nói một lần, lạnh lùng nói:

“Diệp Thiếu Dương, ta cho rằng ngươi là kẻ có huyết có tính, không ngờ cũng chỉ như vậy, nữ nhân của ngươi thiếu chút nữa bị người ta ngủ cùng, huynh đệ thiếu chút nữa bị người ta đánh chết, cái này ngươi cũng có thể nhịn, ngươi tu đạo gì!”

Một đoạn lời làm bọn người Tiểu Mã, lão Quách, còn có Tiểu Bạch đều nhiệt huyết sôi trào, hầu như không kìm chế được, hướng Diệp Thiếu Dương nhìn lại.

Diệp Thiếu Dương hướng Ngô Gia Vĩ chắp tay cúi đầu, nói: “Đa tạ cứu huynh đệ của ta, ngươi nói rất đúng, thù này không báo, ta còn tu đạo cái gì!”

Nói xong đột nhiên xoay người, ánh mắt từ trên người Tiểu Mã cùng lão Quách xẹt qua, nói: “Các người dù sao cũng là người, giết người phạm pháp, các người...”

“Cậu đánh rắm!” Còn chưa dứt lời, đã bị Tiểu Mã cắt ngang, tiến lên túm cổ áo Diệp Thiếu Dương, nổi giận mắng:

“Lão tử nhịn đến bây giờ, chính là chờ cậu hạ lệnh động thủ, cậu con mẹ nó cho tôi một câu này? Hóa ra chỉ có thể là cậu cứu huynh đệ, cậu gặp được việc khó, các huynh đệ không thể lên có phải hay không, cái này còn gọi là huynh đệ sao?”

Lão Quách cười hắc hắc, hạ giọng nói: “Không sai, thật ra rất đơn giản, chỉ cần một đòn cuối cùng không phải chúng ta, giao cho Tiểu Bạch và Tiểu Thanh, cảnh sát lại có thể thế nào? Thực tra đến cùng, quy về sự kiện thần quái, đó là thứ Tạ cảnh quan đang quản...”

Vẫn là gừng càng già càng cay!

Diệp Thiếu Dương nhìn huynh muội Tiểu Thanh, nói: “Các ngươi sau khi giết người, âm ty tất nhiên đuổi giết, ta có biện pháp giúp các ngươi chạy thoát, nhưng âm thần là không làm được nữa, các ngươi nguyện theo ta chiến một trận không?”

Tiểu Thanh mặt không biểu cảm, nói: “Lão đại chỉ cần hạ lệnh, không cần hỏi ý kiến chúng ta! Huynh đệ giết địch, thống khoái một hồi, để ý về sau làm gì!”

Tiểu Bạch và Mỹ Cơ cũng gật đầu theo, không hề sợ hãi.

“Lão đại, các ngươi cẩn thận...” Trong linh phù truyền đến thanh âm của Qua Qua.

Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ túi áo, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, lão đại báo thù cho ngươi.”

Lập tức đi về phía trước một bước, nhìn về phía Ngọc Thần Tử và Lăng Vũ Hiên.

Mọi người đối diện cũng lác đác nghe được bọn họ đối thoại, thấy bọn họ thế mà muốn giết người, ai cũng nhìn nhau, hoảng sợ không thôi.

Xã hội pháp chế, Diệp Thiếu Dương không có khả năng tự mình động thủ giết người, nhưng mượn tay quỷ phó cùng yêu phó mà nói, cảnh sát bên kia hoàn toàn không có cách nào, cho dù có động cơ hắn giết người, cũng không cách nào trị tội.

Một điểm này, giới pháp thuật ai cũng hiểu, cho nên một số tà tu pháp sư sẽ nuôi quỷ yêu ám sát người khác, cho dù bị cảnh sát tra được, cũng không có cách nào trị tội.

Trương Vô Sinh biết Diệp Thiếu Dương không phải đùa giỡn, tiến lên một bước, nói với Diệp Thiếu Dương: “Diệp sư điệt, đại cục làm trọng!”

Thích Tín Vô thiền sư tuyên tiếng Phật hiệu, cũng tới khuyên.

“Đối đầu kẻ địch mạnh, Diệp thiên sư, phải nhẫn nhịn.”

Câu này của Thích Tín Vô đã tương đối rõ ràng rồi: nhẫn nhịn, không phải không báo thù, mà là về sau nói sau.

Diệp Thiếu Dương khom người cúi đầu: “Đa tạ hai vị tiền bối, nhưng, thù này, ta không nhịn được! !”

Sang một tiếng, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, nhắm ngay Ngọc Thần Tử.

“Ta chỉ tìm lão bất tử này cùng Lăng Vũ Hiên báo thù, không quan hệ với người khác, xin mọi người bàng quan, đừng nhúng tay, bằng không sẽ có hậu quả thế nào, ta không biết!”

Ngọc Thần Tử nghe vậy giận dữ: “Lớn mật, ta tốt xấu cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi động thủ với ta, đó là khi sư diệt tổ!”

“Ngươi lão già sắp chết này! Thế kỷ 21 rồi còn một bộ này, lão tử không phải vãn bối của ngươi, là lão vương cách vách nhà ngươi, xem lão tử một côn đập cho ngươi thành ngu ngốc, cho ngươi còn ở đây làm ra vẻ!” Tiểu Mã chửi ầm lên.

Bị một vãn bối dùng lời thô tục như vậy mắng mình, Ngọc Thần Tử tức giận sôi lên, thiếu chút nữa ngạt thở, trong lòng cũng thoáng hiện sát khí.

Lúc này, Diệp Thiếu Dương lấy tay chỉ chỉ hắn, còn có Lăng Vũ Hiên, nói: “Hắn, còn có hắn, diệt cho ta.”

Nói xong, bản thân rút kiếm lao về phía Lăng Vũ Hiên, Tiểu Thanh và Tiểu Bạch liền đi vây công Ngọc Thần Tử, Tiểu Mã nhấc Toái Hồn Trượng, hướng Ngọc Thần Tử lao đi.

Hắn đã sớm nhìn thằng cha miệng toàn nhân nghĩa đạo đức, bụng toàn ý nghĩ xấu này khó chịu, tính hung hăng vụt hắn một trận.

Tiểu Thanh và Tiểu Bạch cũng không hàm hồ, hiện ra chân thân, hóa thành hai con mãng xà một xanh da trời một trắng, vây quanh Ngọc Thần Tử điên cuồng tấn công.

Ngọc Thần Tử tay phải nắm bắt một cây phất trần, dùng để chủ công, tay trái không ngừng đánh ra linh phù, dùng để ngăn chặn thế công của hai người.

Hắn tuy già không chịu nổi rồi, nhưng dù sao cũng là chưởng môn Côn Luân sơn, công tham tạo hóa, thực lực phi phàm, ỷ vào một tay linh phù cùng phất trần, ở trong khe hở của hai con rắn xuyên qua, thỉnh thoảng tế ra các loại pháp bảo phản công.

Lão Quách rất sáng suốt biết, lấy thực lực của mình, đi lên không giúp được bất cứ việc gì cả, ngược lại thêm phiền, nghĩ nghĩ, trở lại trong ô tô, đem cửa mở ra, vừa trông Nhuế Lãnh Ngọc, vừa thả ra con rết bảy đuôi, đánh lén Ngọc Thần Tử, đồng thời lấy ra súng chu sa, nhắm Ngọc Thần Tử, thỉnh thoảng bắn lén một phát.

Súng chu sa tuy không có tổn hại đối với con người, nhưng viên đạn là bằng đồng, so với súng thật uy lực kém xa, nhưng đánh lên người cũng không chịu nổi.

Bên kia, Diệp Thiếu Dương và Lăng Vũ Hiên đã đấu với nhau, một người cầm Long Tuyền Kiếm, một người cầm Đả Thần Tiên, ánh tím cùng thần quang ba màu đan vào nhau, ngươi tới ta đi, mỗi một chiêu đều là liều mạng, tính dồn đối phương vào chỗ chết.

Đám người lão Quách lựa chọn vây công Ngọc Thần Tử, chính là không muốn phá Diệp Thiếu Dương đơn đấu.

Chỉ riêng hai vị Tiểu Thanh Tiểu Bạch, đã đủ Ngọc Thần Tử uống no nước rồi, lại thêm con rết bảy đuôi ở hạ bàn đánh lén, còn có Tiểu Mã và lão Quách hai người đánh lén, Ngọc Thần Tử dù là pháp lực cao thâm, cũng bị dây dưa sứt đầu mẻ trán, quay đầu hướng mấy môn nhân của mình hô:

“Còn chưa hỗ trợ!”

Đám môn nhân đó cho rằng bọn họ quyết đấu, không cho phép mình lên, đột nhiên nghe thấy chưởng môn gọi mình, vội vàng lao tới.

Vừa tới cửa, đột nhiên một đạo kiếm quang hiện lên, một kẻ cầm đầu nhất thời cảm thấy da đầu phát lạnh, đưa tay sờ, một vòng tóc trên đầu không thấy đâu nữa!

Ngô Gia Vĩ cầm kiếm sắt, gác cửa, lạnh lùng nói: “Ai muốn đi qua, hỏi kiếm của ta một chút!”

Mấy tên đệ tử Côn Luân sơn vội vàng đứng lại, tên đệ tử kia ôm cái đầu hói, mắng: “Ngô Gia Vĩ, ngươi một tên đệ tử Lao Sơn xem náo nhiệt cái gì, chuyện liên quan gì tới ngươi?”

Ngô Gia Vĩ cũng không để ý đến bọn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.