Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 915: Chương 915: Chương 915: Tuyết Kỳ gặp nạn 1




Diệp Thiếu Dương nói: “Chỉ cần bọn họ cung cấp tin tức chính xác, bị đem làm vũ khí hay không, vẫn là bản thân chúng ta quyết định.”

“Vũ khí nếu dùng không tốt, sẽ làm bị thương bản thân.” Nhạc Hằng một mực không mở miệng nói, trong mắt đầy khinh thường, đương nhiên là nhằm vào đôi thầy trò chờ mưu lợi bất chính kia.

Diệp Thiếu Dương hướng hắn giơ ngón tay cái, mở ra trang giấy Tôn Ánh Kiều lưu lại:

Quả thật là bản đồ cô nhi viện, nhưng xem ra vẽ vội vàng, có chút ngoáy, nhưng vẫn có thể xem hiểu.

Bốn góc cô nhi viện đều dùng bút đỏ đánh dấu ra ao máu tồn tại, phía trước mỗi cái ao máu đều có một thủy đạo, chữ thập giao nhau, tiếp vào một cái ao máu thật lớn giữa bồn hoa, ở giữa vẽ một vòng tròn, viết một chữ “Yêu”, tám phần chính là vị trí yêu vương xuất thế.

“Không sai, giống với Tuyết Kỳ miêu tả, không có khả năng giả...”

Diệp Thiếu Dương ở trên bản đồ tìm được chỗ lỗ khí của yêu trận, ở mé trong của cô nhi viện, tới gần một bức tường, cách ký túc xá cô nhi viện rất gần.

Quan sát thêm một hồi, đem địa hình cô nhi viện ghi nhớ ở trong đầu, hít sâu một hơi, nói: “Được rồi, chúng ta phải hành động, kế hoạch của tôi là như thế này.

Mỹ Cơ, Chanh Tử, Tiểu Thanh Tiểu Bạch, bốn người từ cống thoát nước lẻn vào cô nhi viện, trước phá đi bốn thủy thi, giảm bớt một bộ phận uy lực của yêu trận, sau đó sẽ cùng Tuyết Kỳ tấn công lỗ khí của yêu trận, đem bọn nhỏ kia đưa ra, sẽ có cảnh sát tiếp ứng.”

Chanh Tử là giao nhân, Tiểu Thanh và Tiểu Bạch là rắn, đều cực kỳ sở trường thủy tính, Mỹ Cơ không cần phải nói, là tinh khí sông Ấm Thủy biến thành, cô đã không phải thủy quỷ hoặc thủy yêu đơn giản như vậy, ở trong nước thực lực tăng mạnh.

Diệp Thiếu Dương lúc trước cũng từng thể nghiệm.

Bốn người này nếu kết bạn ở trong nước tác chiến, hầu như có thể nói là vô địch. Đây cũng là nguyên nhân Diệp Thiếu Dương đem bọn họ đều gọi tới.

Tiểu Thanh cũng ý thức được những thứ này, nhíu mày nói: “Cứu người mà thôi, cần bốn người chúng ta cùng nhau sao?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ta còn sợ không đủ, dù sao đám nhỏ đó, không cho phép có một tia sơ xuất, đến lúc đó chúng ta sẽ đánh vào cửa trước, xông vào, đem đám quỷ yêu bọn hồ mẫu đều dẫn qua, các ngươi sẽ rất nhẹ nhàng, vấn đề duy nhất, chính là cống thoát nước sẽ tương đối bẩn...”

“Cái đó không sao, ta có thể dùng yêu khí ngăn cách sóng nước.” Tiểu Thanh nói: “Không biết các ngươi được không.”

Chanh Tử hừ một tiếng: “Làm như ai không biết, người ta từ nhỏ đã lớn lên ở dưới nước.”

Mỹ Cơ cười nói: “Thân là thủy chi tinh ta cười mà không nói.”

Vừa vặn lúc này nhận được điện thoại của Tạ Vũ Tình, nói đồ đạc đều chuẩn bị tốt rồi, đang theo lão Quách cùng nhau lên núi.

Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ đã biết giờ sẽ tới hội hợp.

Ngắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương bảo mọi người thu thập pháp khí, sau đó tới phòng khách.

Ở trên bàn trà nhỏ đối diện phía nam, bày một bức tượng thần, chính là Xiển giáo chi tổ, Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Diệp Thiếu Dương lấy ra ba nén hương, cung kính lễ bái dâng hương, ở trong lòng cầu khẩn một phen.

“Cậu thời điểm trước kia đi ra ngoài bắt quỷ, không trịnh trọng như vậy nha.” Tiểu Mã thì thào nói.

“Lần này không giống, đối thủ là cửu vĩ thiên hồ, tôi căn bản không có nắm chắc.”

Diệp Thiếu Dương nhìn quanh mọi người, thấy mọi người đều nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Lần này phi thường nguy hiểm, mọi người làm hết sức đi, người khác tôi quản không được, giữa chúng ta, ai cũng không thể xảy ra chuyện gì.”

“Chúng ta liên minh bắt quỷ, là trăm trận trăm thắng.” Qua Qua thì thầm cười nói.

Nhạc Hằng nhíu mày hỏi: “Cái gì là liên minh bắt quỷ?”

“Một tổ chức trâu bò nhất thần bí nhất giới pháp thuật, là mấy người chúng tôi, bao gồm cậu.” Tứ Bảo hướng hắn nhíu mày.

“Tôi? Từ khi nào tính cả tôi?” Nhạc Hằng có chút mê mang.

“Nói cậu được, thì cậu được, sao cậu không phục à?”

“Các người ít nhất phải hỏi tôi chứ.” Nhạc Hằng có chút buồn bực, thấy mọi người như hổ rình mồi nhìn mình, nhún nhún vai, nói: “Được rồi, tôi coi như các người đã hỏi, tính tôi một người.”

Mọi người cười to, ở dưới sự dẫn dắt của Diệp Thiếu Dương rời nhà.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn bọn họ, cảm giác phi thường thân thiết cùng kích động.

Dưới lầu đỗ hai chiếc xe bánh mỳ cảnh sát dùng, Kỳ Thần đứng ở ven đường, nhìn thấy đám người Diệp Thiếu Dương, lập tức chào đón, tỏ vẻ là Tạ Vũ Tình an bài, đưa bọn họ lên núi.

Đám người Diệp Thiếu Dương lên xe, trước lái xe đến cửa một khách sạn, đón Ngô Gia Vĩ và Ngô Hiểu Tầm lên —— ở trong tin nhắn Diệp Thiếu Dương và Ngô Hiểu Tầm từng tán gẫu, vừa lúc Ngô Gia Vĩ cũng ở khách sạn này, cùng nhau mang theo.

“Hôm nay thật sự là cảm ơn cậu.” Nhìn thấy Ngô Gia Vĩ, Diệp Thiếu Dương lập tức biểu đạt lòng biết ơn.

Ngô Gia Vĩ không cần cười cười: “Theo các ngươi cùng nhau chiến đấu, so với theo chân bọn họ cùng một chỗ có ý tứ nhiều.”

“Diệp sư huynh, anh hôm nay đã gây ra họa lớn rồi.” Ngô Hiểu Tầm hướng Diệp Thiếu Dương cười cười: “Hiện tại toàn bộ Côn Luân phái đều đem anh liệt vào thù địch, hận không thể giết ngươi, đêm nay anh phải cẩn thận.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cô làm sao biết được?”

Ngô Hiểu Tầm nói: “Đừng quên tôi và Liễu Như Nhứ là đồng môn, cô ấy hiện tại hận anh tận xương, ở trước mặt sư phụ tôi nói láo rất nhiều về anh, muốn mượn lực lượng Phổ Đà sơn, giúp Lăng Vũ Hiên đối phó anh.”

Diệp Thiếu Dương nghẹn lời.

“Nhưng yên tâm đi, sư phụ tôi không phải kẻ ngốc, không muốn tham dự ân oán giữa anh cùng Côn Luân sơn.”

Diệp Thiếu Dương vẫn có chút chần chờ: “Vậy cô cùng Liễu Như Nhứ...”

Ngô Hiểu Tầm biết hắn muốn nói cái gì, nói: “Tôi và cô ấy không phải cùng một sư phụ, cô ấy luôn luôn không ở sơn môn, quan hệ của chúng tôi rất bình thường, trái lại, cô ấy không xem trọng chúng tôi những đồng môn này, cho nên tôi cũng chướng mắt cô ấy.”&Ngô Hiểu Tầm thè lưỡi: “Bắt được hai vợ chồng bọn họ, ra sức ngược đãi, tôi xem kịch.”

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, yên lòng. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn nhìn Ngô Hiểu Tầm, lại nhìn nhìn Ngô Gia Vĩ, nói: “Hai người đều họ Ngô, có phải huynh muội cái gì đó hay không?”

“Không nói cho anh.” Hai người nhìn nhau, cười cười thần bí.

Trên đường ô tô chạy lên núi.

Trong cô nhi viện, Tuyết Kỳ cùng toàn bộ trẻ con bị mấy hoạt tử nhân áp giải, rời khỏi ký túc xá, đưa tới trên sân thể dục, sau đó từng đứa bị bịt kín mắt.

Đám trẻ con này quỷ khí nhập thể, hầu như không sai biệt lắm với hoạt tử nhân, căn bản không biết phản kháng, chỉ dại ra.

Có một số đứa tới đây thời gian ngắn, chưa hoàn toàn bị quỷ khí ảnh hưởng, tuy không phản kháng, sau khi bị bịt kín mắt, sẽ cảm thấy không khoẻ, nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể.

Có hoạt tử nhân ở phía trước lắc chuông, đám trẻ con này liền đi theo.

Thi yêu kia đi theo bên người Tuyết Kỳ —— bảo vệ của ký túc xá, một tay nắm bắt cổ tay của cô, chế trụ mệnh môn. Tuyết Kỳ đoán, đại khái là vì mình vừa tới không lâu, còn chưa hiến máu, chưa lây nhiễm quỷ khí, cho nên nó không yên tâm với mình, chế trụ cổ tay mình, là để mình không thể đào tẩu.

“Chúng ta muốn đi đâu?” Tuyết Kỳ không nhịn nổi, cố ý dùng ngữ khí sợ hãi hỏi.

“Câm miệng, không được hỏi!”

Trên mắt bịt vải đỏ, căn bản không ngăn được tầm mắt Tuyết Kỳ, cô một đường quan sát, phát hiện bọn họ bị đưa tới trong vườn hoa mình đêm đó từng đi, ở giữa âm khí nồng đậm còn tràn ngập một mùi máu tươi.

Từng tiếng rơi xuống nước cùng tiếng kêu thảm thiết từ đối diện truyền đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.