Đối mặt cục diện hầu như là thập diện mai phục, Lăng Vũ Hiên không có cách nào, nghiến răng một cái, lấy ra một đồng tiền lớn đúc mẫu, hướng Diệp Thiếu Dương ném tới, một bóng người ở nửa đường rơi xuống đất, chính là Tuyết Kỳ.
Diệp Thiếu Dương vội bước lên phía trước, dùng linh phù thu, sau đó dán ở trên thân thể Tuyết Kỳ, làm hồn thân hợp nhất, sau đó niệm một lần Cố Hồn Chú.
Tuyết Kỳ chậm rãi mở mắt, nhìn thấy là Diệp Thiếu Dương, nhẹ nhàng thở ra một hơi, suy yếu nói: “Bọn nhỏ đều được Tạ cảnh quan mang đi rồi.”
“Ta biết rồi, làm tốt lắm.”
Tuyết Kỳ nhìn thấy Lăng Vũ Hiên, ánh mắt phát lạnh, giãy dụa muốn đứng dậy. “Ta muốn xé hắn!”
“Ta giúp ngươi báo thù, ngươi nghỉ ngơi trước đi.” Diệp Thiếu Dương xoa xoa mặt của cô, bảo Tiểu Bạch cùng Chanh Tử đem cô đỡ đến một bên tu dưỡng, nhìn Đạo Phong một cái, nói: “Vẫn là ngươi có biện pháp.”
Lăng Vũ Hiên nhìn Đạo Phong nói: “Ngươi cũng nên thả người rồi nhỉ?”
“Không vội, còn có một người nữa.”
Mọi người vừa nghe, tất cả đều sửng sốt, không hiểu gì cả.
Diệp Thiếu Dương nghĩ chút là hiểu, “Trần Lộ! Trần Lộ cũng bị ngươi bắt đi!”
Trong lòng nổi giận, nghĩ đến Lăng Vũ Hiên bắt lấy Trần Lộ, nhất định cũng là vì áp chế mình!
Nhưng Đạo Phong đã biết Trần Lộ bị Lăng Vũ Hiên bắt lấy, vì sao sớm không ra tay cứu giúp? Nghĩ qua đã hiểu: hắn muốn trước mặt đám đông nhân sĩ giới pháp thuật nhắc tới việc này, để Lăng Vũ Hiên mất mặt!
Hắn đã có thể đợi tới lúc này, thuyết minh Trần Lộ nhất định không có việc gì, lập tức triệt để yên tâm, hướng Đạo Phong nói: “Ngươi cũng thật xấu nha, để lão bà ngươi bị người ta nhốt lâu như vậy, thực làm ra được!”
Đạo Phong dựng thẳng mày kiếm: “Lão bà ngươi!”
“Vốn là lão bà của ngươi.” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Lão bà của ngươi, chính ngươi cứu đi, ta mặc kệ.”
Đạo Phong nói với Lăng Vũ Hiên: “Ngươi nếu không thả người, ta chỉ có thể động thủ.”
Sắc mặt Lăng Vũ Hiên căng thẳng, Trần Lộ là một con bài chưa lật cuối cùng của hắn, đương nhiên không muốn giao ra, nhưng nghĩ lại ngay cả Tuyết Kỳ cũng giao ra rồi, lúc này nếu là cứng đầu chống đỡ, trước đó sẽ là làm việc vô ích, nghiến răng một cái, cao giọng nói:
“Nữ quỷ ngươi nói kia, lúc trước bởi vì qua lại phụ cận nơi này, ta hỏi ả lai lịch, ả thế mà lại công kích ta, ta cho rằng ả là cùng một bọn với đám hồ ly, tự nhiên thu, may mắn còn chưa xử lý.”
Lăng Vũ Hiên vừa giải thích, vừa lấy ra một tấm linh phù, nhẹ nhàng rung lên, một bóng người rơi xuống đất, chính là Trần Lộ, vẻ mặt có chút uể oải.
Ngẩng đầu, mê mang nhìn bốn phía, ở trong đám người tìm được Diệp Thiếu Dương, mắt sáng ngời, “Em chồng cứu chị!”
Diệp Thiếu Dương khoanh tay, hướng Đạo Phong bĩu môi: “Để chồng chị cứu chị đi.”
Trần Lộ sửng sốt một chút, theo ánh mắt hắn nhìn lại, thấy được Đạo Phong, lập tức ngây ra.
“Đạo Phong, thật là Đạo Phong, thật là anh rồi!” Trần Lộ kích động lẩm bẩm, sau đó vẻ mặt có chút e lệ, nhìn thẳng vào Đạo Phong.
Diệp Thiếu Dương hướng cô nhíu mày, nói: “Tôi nói, chị bình thường gọi tôi em chồng đương nhiên như vậy, hiện tại gặp được chánh chủ, sao ngược lại thẹn thùng. Tôi nói này, chị thật ra cứ gọi tiếng chồng nghe một chút đi!”
Trần Lộ mặt đỏ ửng, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, sau đó lại ngượng ngùng nhìn về phía Đạo Phong, hoàn toàn không để ý mình còn làm con tin ở trong tay người khác.
Lăng Vũ Hiên một tay chế trụ sau lưng Trần Lộ, hướng Đạo Phong nói: “Trao đổi một chút đi.”
Đạo Phong không lên tiếng.
Trong giây lát, Lăng Vũ Hiên cảm thấy một trận dị động phía sau, nhìn lại, một đạo hào quang màu trắng bắn cực nhanh trên không trung, vội vàng đẩy ra tám đồng tiền Ngũ Đế, tiến lên phong tỏa.
Đột nhiên lại cảm thấy bên trái có uy hiếp, quay đầu nhìn lại, Diệp Thiếu Dương không biết khi nào đã tới đối diện, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm hướng đầu của mình dùng sức chém xuống.
Một kiếm này, cũng không có chỗ nào quái dị, chỉ là một đòn rất bình thường, nhưng tốc độ rất nhanh, xuống tay cũng cực ác, hơn nữa phối hợp cùng bạch quang kia vừa đúng, căn bản không giữ lại cho hắn bất cứ kẽ hở nào.
Tránh cũng không còn kịp, nếu mình không phản kháng, Lăng Vũ Hiên không chút nghi ngờ, một kiếm này sẽ từ trên đầu mình bổ xuống. Lập tức cũng chỉ đành buông ra Trần Lộ, lấy ra Đả Thần Tiên, đi đón đỡ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
‘Keng’ một tiếng, Lăng Vũ Hiên lui vài bước, lửa giận công tâm, đang muốn phản kích, Diệp Thiếu Dương đã lui, cúi đầu nhìn, làn khí trắng kia bọc Trần Lộ, trở lại bên người Đạo Phong.
Khí trắng ngưng tụ lại, biến thành hình người, chính là Dương Cung Tử, đứng ở bên người Đạo Phong, vẫn là một bộ dáng cũ, vành nón che mặt, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cười cười, hướng cô làm cái hôn gió, đột nhiên nghĩ đến, thế này có tính đùa giỡn chị dâu không? Nhưng hình như cảm tình của Đạo Phong so với mình còn loạn hơn, thật không biết ai là chị dâu.
Trần Lộ thoát vây ra, tới bên người Đạo Phong, xấu hổ nói: “Đạo Phong, em là Trần Lộ, anh... Còn nhận ra em không?”
Đạo Phong nhìn cô một cái, chưa đợi mở miệng, Trần Lộ liếc một cái nhìn thấy Liễu Như Nhứ trong lòng hắn, ngập ngừng nói: “Đây là... Vợ của anh sao?”
Nhìn lướt qua, “Ồ” một tiếng, “Thật quen mặt, a, đây không phải vợ của đạo sĩ thối kia sao?”
Quay đầu nhìn nhìn Lăng Vũ Hiên, lại nhìn nhìn Đạo Phong, “Anh sao lại đem vợ của người ta đoạt đến đây, anh thích cô nương này?”
Khóe miệng Đạo Phong giật giật.
Lăng Vũ Hiên bên kia, khuôn mặt biến thành xanh lét, nghiến răng nói: “Đạo Phong, có thể thả người rồi chứ!”
Đạo Phong nhìn hắn, một tay ôm Liễu Như Nhứ, chậm rãi nói: “Ta chỉ bảo ngươi thả người, ta khi nào từng nói ta muốn thả người?”
Lăng Vũ Hiên triệt để ngây người.
“Đạo Phong, ngươi... Ngươi vô lại!” Lăng Vũ Hiên tức giận bắt đầu nói năng lộn xộn.
Đạo Phong ôm Liễu Như Nhứ, trên mặt mang theo mỉm cười, giống như đang nói: ta chính là vô lại đó, ngươi làm gì được ta?
“Ha ha ha...” Tiểu Mã ôm bụng cười to, “Tiểu tử ngươi cũng có hôm nay, mỗi ngày chơi xấu, chơi lén sau lưng người ta, hôm nay cuối cùng gặp được người so với ngươi còn vô lại hơn rồi à?”
Đạo Phong quay đầu, hai ánh mắt âm lãnh dừng ở trên mặt hắn, Tiểu Mã cảm nhận được hàn ý, lập tức câm miệng.
Diệp Thiếu Dương lại phì cười không dừng, đấu sự vô lại, Lăng Vũ Hiên so sánh với Đạo Phong, vẫn non chút.
Một luồng vô minh nghiệp hỏa từ lòng bàn chân Lăng Vũ Hiên thiêu đốt mãi tới đỉnh đầu, trong lúc nhất thời cảm thấy toàn bộ mọi người tựa như đều đang cười nhạo mình, nhất là vị hôn thê của mình bị người khác trước mặt mọi người ôm vào trong lòng... Danh dự quét rác, vị hôn thê bị người ta đoạt đi, thân là một người nam nhân, loại khuất nhục này, làm toàn thân cao thấp hắn đều đang run rẩy.
Lăng Vũ Hiên từ trên cổ tay tháo da chụp, đem tóc cột lại, cắt đầu ngón tay, ở chỗ ấn đường điểm một giọt máu, sau đó cắn chót lưỡi, phun một ngụm máu ở trên Đả Thần Tiên, lập tức linh khí lượn lờ, đem quanh thân bao bọc lại, đem Đả Thần Tiên hướng về Đạo Phong, dùng giọng cực kỳ âm lãnh nói:
“Đạo Phong, có gan thì thả cô ấy ra, đánh với ta một trận, hôm nay không phải ngươi tử thì là ta vong!”
Đạo Phong thản nhiên nhìn hắn một cái, đem ánh mắt chuyển qua trên mặt Diệp Thiếu Dương, nói: “Hắn là đối thủ của ngươi.”
Diệp Thiếu Dương hiểu ý tứ của hắn, thổi tóc ở trán một phát, từ trong đám người đi ra, đối mặt Lăng Vũ Hiên.
“Đừng làm ta quá thất vọng.”
Phía sau vang lên tiếng của Đạo Phong, Diệp Thiếu Dương hướng phía sau dựng thẳng ngón giữa, một tay nắm chặt Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, ánh mắt lẫm liệt, nhìn Lăng Vũ Hiên.
“Ngươi vẫn luôn muốn khiêu chiến ta, ta hôm nay để ngươi kiến thức một phen, ai mới là nhân gian thiên sư!”